Monday, November 26, 2007

CHUYỆN PHI THƯỜNG GIỮA ĐỜI THƯỜNG

Từ hiện trường một tai nạn giao thông, người ta chở tới phòng cấp cứu một bệnh viện hai chị em ruột. Đứa em mất máu nhiều đang nguy kịch. Trong tình hình, các bác sĩ chọn giải pháp sang máu của chị cho em. Cô y tá năn nỉ:

- “Bé ơi, con có bằng lòng nhường máu cho em không? Nếu con không nhường, em con sẽ nguy cấp lắm”.

Cô bé nhà quê nghĩ ngợi một thoáng rồi gật đầu:

- “Con bằng lòng!”

- “Con có sợ chích không?”

- “Con chịu nhường máu cho em nhưng con sợ chích lắm!”

- “Chỉ như con kiến cắn thôi”, cô y tá trấn an.

Cô bé giơ tay bịt mắt. Cô y tá đưa kim vào mạch tay. Lúc này em còn bình thản nhưng ít phút sau mặt em xám ngát, thân mình run rẩy:

- “Cô ơi, đến lúc nào con mới chết?”

Vậy ra có một lầm lẫn chết người ở đây, cô bé tưởng phải nhường hết máu mình cho em để chết thay em và cô đang chờ giây phút ‘tận thế’ đổi chết thay sống này. Ở đây tình yêu đã không nhường nỗi chết và ở một góc đời thường, tình yêu đã làm chuyện phi thường £

TIỀN VÀ TÌNH

Trong xóm có gia đình khá giả thuê một cô người làm từ miền Tây lên. Những ai quen gia đình này đều cảm được ơn nghĩa họ sống với nhau và với người làm trong nhà. Cô người làm trẻ bằng tuổi con gái út của họ, chẳng có thân nhân ở đây nên hay nhớ nhà, khóc hoài. Đáng chú ý hai cô gái tuy khác nhau về mức văn hóa, khác hoàn toàn nhưng khá thân nhau. Đồng trang lứa, họ cũng xưng hô đúng điệu ‘nhà ngươi với ta’ không phải con nọ con kia. Một lần thân nhân nước ngoài gửi về chiếc máy hâm đồ ăn mắc tiền (lò vi ba), cô người làm ‘hai lúa’ không rành, bỏ ngay vào máy cả chiếc nồi nhôm đựng cơm nguội, máy nhiễu điện, cháy bốc khói. Bà chủ trên nhà chạy vội xuống thấy Thu, con gái bà và cô người làm đang luống cuống. Sợ mẹ tiếc của nặng lời với bạn, Thu lên tiếng:

- “Con quên, đặt cả nồi kim khí vào máy mẹ ạ”.

Cô muốn đỡ cho, nhưng cô ‘hai lúa’ lại òa khóc vì chẳng đành lòng để Thu bị la oan.

- “Thưa Bác, con làm cháy máy không phải Thu”.

Một bên cô chủ, một bên người làm nhưng cả hai như hai người bạn thân, họ hứng đỡ cho nhau thật cảm động. Có phải tiền của một đàng, ơn nghĩa là nẻo khác. Tiền của không thế được ơn nghĩa và Thày không cho phép chúng ta coi nhẹ phẩm giá ai chỉ vì họ thiếu tiền £

CHÁU KHÔNG NỠ

Ngoài cổng bệnh viện, cô gái đứng thẫn thờ. Trời chưa buông tối. Tôi hỏi:

- “Sao cháu ở đây? Cháu cần gì không?”

Cô gái trả lời trong nước mắt:

- “Cháu lỡ mang thai, cha của đứa bé tránh mặt. Cha mẹ cháu chờ cháu xong đại học, có việc làm để giúp nuôi các em. Cháu muốn phá thai nhưng cháu không dám. Bào thai hai tháng đã là một mạng người. Cháu nhất định về quê thú thật với cha mẹ. Cha mẹ cháu sẽ giận lắm nhưng chắc không hắt hủi. Rồi đây mẹ con cháu sẽ nghèo khổ lắm, nhưng dù gì cháu vẫn muốn con mình khôn lớn”. Cô gái bật khóc lớn.

- “Cháu sợ lắm cô ơi, nhưng cháu không nỡ giết con. Đạo của cháu dạy phá thai là sát nhân”.

Cô gái run rẩy đưa tay cầm chiếc thánh giá gỗ thô sơ đeo trên ngực. Bất giác tôi cũng đưa tay sờ thánh giá bằng vàng mình đang đeo. Có những con đường gập ghềnh, chông chênh nhưng người ta cứ bước đi vì tin và yêu £

CHỜ CÔ, CÔ VỀ NGAY

Cách đây ít năm, ở đâu đó một cô giáo đang đứng lớp, bỗng có tên khủng bố đột nhập lớp học, mình mẩy quấn đầy bom. Hắn ra lệnh đóng chặt cửa, uy hiếp cô giáo và học sinh:

- “Kêu học trò nằm xuống sàn, cô thu xếp ngay năm trăm ngàn đôla từ phụ huynh học sinh, trong nửa giờ. Hãy nhắn các phụ huynh, con họ sống hay chết là tùy họ biết điều hay giở quẻ”.

Tên khủng bố cho phép cô giáo thoát khỏi lớp học đi dàn xếp. Đám học sinh níu kéo không cho cô đi, cô bảo:

- “Để cô đi lo chuyện, chờ cô, rồi cô sẽ về ngay với các em!”

Cô giáo vừa thoát ra, ngầm điện thoại ngay cho nhà hữu trách. Các phụ huynh rất lo lắng, sợ cô giáo tham sống sợ chết bỏ đi luôn. Nhưng không, vừa xong chuyện, cô lập tức từ giã viên cảnh sát trưởng.

- “Để tôi về với các em, các em học sinh sống, tôi sống, các em chết tôi chết, không thể bỏ rơi các em trong cơn sợ hãi”.

Và cô lừng lững trở lại giữa gọng kìm bom đạn. Cô giáo đã liều chết với học trò đúng theo mẫu sống của Thày.

No comments: