Câu chuyện của hạt muối
Chuyện kể rằng: có Hạt Muối kia, nó rất tự hào được sinh ra từ lòng mẹ Biển bao la. Nó luôn thấy nó thật đặc biệt, đặc biệt từ cội nguồn mà từ đó nó vào đời, tự hào vì biết rằng mẹ Biển luôn thương yêu nó. Nó càng tự hào hơn bởi lời dạy dỗ của mẹ Biển đã cho nó biết bao tri thức. Nó luôn tự hào rằng: nó biết mọi điều.
Rồi một ngày, nó từ giã mẹ Biển ra đi. Nó mong muốn ra đi để làm phong phú hơn kho tri thức vốn đã đáng tự hào do mẹ Biển dạy bảo. Nó ra đi trong tâm trạng mừng vui, hớn hở.
Ngày đầu tiên, nó gặp chị Khế đang trên đường đồng hành cùng bác nông dân ngoài vườn về để làm thêm vị ngọt cho bát canh riêu. Nó tíu tít khoe cùng chị Khế về những điều đã học hỏi được. Chị Khế rất khâm phục về sự thông minh của nó và nhờ nó tì giúp lời giải đáp cho thắc mắc của chị: tại sao nó có vị măn mà chị Khế lại có vị chua? Câu hỏi của chị Khế làm nó thao thức!
Ngày thứ hai, nó gặp anh Ớt Đỏ đang chịu những đau đớn của lưỡi dao cắt nhỏ anh ra, để giúp anh thêm vị cay nồng cho món canh chua. Anh Ớt Đỏ cũng nhờ nó tìm lời giải đáp cho trăn trở của anh: tại sao nó có vị mặn mà anh Ớt Đỏ lại có vị cay? Câu hỏi của anh Ớt Đỏ làm nó suy nghĩ! Nó buồn lắm! Hôm qua đã không giúp gì được cho chị Khế, nay nó lại làm cho anh Ớt Đỏ phải thất vọng!
Thế rồi, trong nhũng ngày kế tiếp, nó luôn nhận được những câu hỏi của các bạn Thuốc khi đang cố gắng giúp em bé tiêu diệt con virút gây cảm cúm: tại sao nó măn trong khi Thuốc lại đắng? Những thắc mắc của các cô Đường khi đang cố gắng tan đi để có ly nước chanh mát mẻ cho bác nông dân mới đi làm đồng về: tại sao nó măn mà các cô lại có vị ngọt?
Nó suy nghĩ nhiều lắm và buồn nhiều lắm! Ngày nó ra đi vui biết bao thì đến hôm nay nó cũng buồn dường đó. Nó luôn tự hỏi: tại sao chị Khế lại chua, anh Ớt Đỏ lại cay, các bạn Thuốc đắng, các cô Đường ngọt, trong khi nó lại mặn? Tải sao? Vẻ mặt nó trở lên trầm tư, anh chị em nó không được thấy những nụ cười hằng tươi nở trên môi nó, hết được những bản nhạc bằng đôi môi huýt sáo điêu luyện của nó.
Rồi bỗng một ngày, nó thấy một cụ già. Cụ thường ngồi giăng câu ở khúc sông này, nhưng mọi ngày nó thường đuổi theo những chú chuồn chuồn n6n không để ý tới cụ. Cụ thấy vẻ mặt trầm tư của nó, lên tiếng hỏi: Muối! Có chuyện gì mà buồn vậy cháu?
Dạ!!! Cụ ơi tại sao cháu mặn trong khi chị Khế lại chua, anh Ớt Đỏ thì cay,...?
Cụ già cười phúc hậu:
Dễ thôi cháu à!
Rồi cụ trầm tư! Nó mừng quá, câu hỏi mà bao lâu nay nó hằng suy nghĩ, nay tìm được câu tra lời rồi. Nó nóng lòng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cụ. Thời gian với nó lúc này sao dài thế!
Cụ già nhìn nó, một cái nhìn thán phục và yêu mến!
Cháu hãy về, về cùng mẹ Biển, hoà mình vào lòng mẹ, thì cháu sẽ có được câu trả lời!
Nghe thế, nó mừng quá, vội chạy về nhà, quên cả lời cám ơn cụ già. Cụ già nhìn theo nó, cười đầy phúc hậu! Muối chạy về nhà, ôm chầm lấy mẹ để được hoà vào lòng mẹ. Nó thấy vẳng bên tai câu trả lời: "Đơn giản vì từ lòng mẹ Biển con được sinh ra!".