Wednesday, March 28, 2007

Bố Con


BỐ CON

Ảnh của Lm. Phạm T Tri

Lòng con chỉ ước mong sao

Cha còn đây mãi ngày nào cũng "trông"

Đ con đền đáp ân công

"Cù lao chín chữ" ghi lòng con đây..

(Trích thơ Cha Của Chúng Con của Từ Nhi)

Vườn Tĩnh


VƯỜN TĨNH TÂM

Ảnh của Lm. Vũ Đình Huyến, Denver, Colorado.

Nếu đã bước vào vườn tĩnh lặng!

Bận lòng chi đêm vắn, ngày dài

Tâm cầu nhân thế thẳng ngay

Sợ ai, ai sợ? Hòa-hài dưới trên.

(Trích thơ Vườn Tĩnh Lặng của Việt Dương Nhân)

VỎ KẸO

Con kiến đang bò đi tìm mồi, bỗng có cái vỏ kẹo từ đâu bay đến. Tờ giấy còn kẹo dẻo nhầy nhụa dính chặt vào lưng kiến. Nó cố vùng vẫy, càng giẫy giấy kẹo càng dính chặt như keo. Đời kiến vất vả từ đây. Cứ mỗi lần cơn gió thoảng qua nó phải ghì chặt chân xuống, bấu cứng vào cành cây, khe đá hoặc bất cứ vật gì có thể để tránh bị gió cuốn đi. Bỗng dưng phải cõng trên lưng đôi cánh giấy khổng lồ không biết từ đâu bay đến. Đời kiến khổ không sao lường được. Đúng là tai bay vạ đến.

Mỗi cơn gió thổi kiến run sợ đến phát rét. Bao lần cầu cứu lũ bạn bè giúp cắn gỡ dùm cái vỏ kẹo nhưng lũ bạn đứa nào cũng sợ đôi cánh giấy trên lưng kiến giăng ra như cạm bẫy sẵn sàng chụp xuống bất cứ con kiến nào bén bảng đến gần. Càng kêu van tha thiết lũ bạn càng dời xa, chúng tìm đủ mọi lí do để né tránh. Cuối cùng mọi thân hữu biến mất vì kiến nào cũng sợ phải từ chối khéo không dám giúp lôi cái vỏ kẹo trên lưng bạn mình. Nhìn chất đường dính trên vỏ kẹo thèm lắm nhưng cái gương cõng giấy kia ghê đến rợn người. Kiến tủi thân, cảm thấy nó như một thứ ghẻ hủi, đáng sợ, loại nhiễm trùng lây bệnh sang kiến khác. Nó khóc lóc, than phận hẩm hưu. Nó phàn nàn, trách móc con người nào đó thất nhân, mất đức, dù vô tình hay cố ý cũng gây khổ cho đời kiến.

Gỡ không ra. Từ chối không đặng. Đi lại khó khăn. Tối đến tìm chốn ngủ thập phần khốn đốn. Khi chưa có đôi cánh giấy trên lưng, kiến đi lại dể dàng, thảnh thơi. Nay có đôi cánh giấy đi lại vất vả, mọi cử động tròng trành như người leo cầu khỉ không quen vì cái vỏ kẹo đu đưa trên lưng chỉ sợ trợt chân té mất mạng. Đường xưa lối cũ đều xa lạ vì cái vỏ kẹo kẹp vướng cỏ chắn lối đi, cành cây khe đá nhỏ chui không lọt. Con đường mòn xưa đi lại dễ dàng nay thấy sao nhiều chông gai, nguy hiểm. Đi lại vất vả, những ngày gió to nằm chết dí một chỗ vì nếu ra ngoài gió lộng đời kiến cuốn theo chiều gió không biết bay về phương trời vô định nào. Có lần nó bò ngang cái dốc đôi cánh giấy kẹp giữa hai hòn đá, kiến bị chơi vơi hụt hẫng, chân không đạp đất, đầu chẳng đụng cành cây. Toàn thân nằm treo lơ lửng chân tha hồ đạp tứ tung chẳng đi đến đâu, chỉ hoài công, tổn sức. Nó ngất đi vì mệt, vì sợ. Khi tỉnh dậy thấy mình dính vào một bụi gai gần đó. Lần đầu tiên kiến cảm thấy cái lợi của gió, cái lợi của đôi cánh giấy.

Đôi cánh giấy là nguyên cớ gây đau khổ không ai tiên đoán được. Nắng sớm, mưa chiều, gió khuya thứ nào cũng là những món ăn chơi khôi hài của đất trời. Mỗi thứ có nỗi khổ riêng của nó. Ngày nắng cái vỏ kẹo thu hút sức nóng tạo thành lò than trên lưng. Nó là tấm gương hội tụ hút sức nóng mặt trời. Nóng lắm khát nước nhiều tìm đâu ra nguồn nước cho đủ.

Ngày mưa giấy thấm nước tạo nên sức nặng ngàn cân. Giấy vừa hút nước vừa đọng nước. Đã nặng còn nặng thêm. Kiến còng lưng bò lết trên đất bùn nhão. Lết đến rụng rời chân cũng chưa đi được mấy bước. Kiến cố vùng vẫy, nhoài người kéo lê thân tàn ma dại gạt bỏ những giọt nước mưa trên vỏ kẹo, nào có được. Người kiến nghiêng phải, xiêu trái theo sức nặng tròng trành của giọt nước đèo trên lưng.

Gió càng khổ hơn nữa, tờ giấy như con diều phất phới tung bay. Kiến bò đi như kẻ say bước chân cao thấp, phập phồng lo sợ bị gió cuốn đi. Mỗi lần cơn gió thổi đầu kiến dí chúi xuống sát đất, đôi cánh hất ngược ra phía trước, cái đuôi nhỏng cao. Kiến đi gượng gạo như đứa trẻ đang chập chững bước đi. Gió thổi ngược thì đầu kiến lại cất cao, đuôi cụp xuống, hai cái râu bay ngược ra sau, bốn chân trước quắp lại như tê dại.

Đi thì nó vướng mắc như chân mắc xích, nhích bước nào cũng vướng. Những ngày trời râm, nắng nhẹ, im gió là những ngày thanh nhàn nhất, êm đềm nhất đời kiến. Những ngày đó hiếm hoi. Đôi khi vài ba tuần mới được một ngày thanh bình, yên vui.

Từ ngày có đôi cánh vỏ kẹo kiến từ giã con đường mòn quen thuộc vì ngăn cản của cây cỏ, cành cây. Đi ngoài đại lộ thênh thanh vừa gió to, vừa đói. Tìm mồi phải cần mẫn, phải chui rúc mới kiếm ra của ăn mà chui rúc thì khó khăn nguyên do cũng bởi đôi cánh giấy. Trớ trêu cho đời kiến trên lưng cõng thức ăn, chất đường, mật ngọt là món loài kiến ưa chuộng, nhưng bụng đói lả không sao lấy được thức ăn cõng còng lưng. Tha mồi cực nhọc đã vậy. Vấn đề tìm chỗ giấu mồi cũng nhức nhối. Giấu không khéo lũ chim chuột tới cướp trước mắt. Dấu chỗ kín đáo, cành cây, kẽ lá, chui không lọt, những chỗ khác không yên tâm.

Cô đơn.

Buồn tẻ.

Kiến bạn lánh xa. Thêm vào đói khát, vất vả ngần ấy thứ gom lại khiến thân hình kiến gầy sọp hẳn đi. Bộ mặt nổi nhất hai sợi râu ngo ngoe trên bộ răng đưa ra che một phần cặp mắt. Đời kiến thiếu ăn, mất ngủ. Chui chỗ nào cho lọt. Đôi cánh giấy cồng kềnh trên lưng ngăn cản đủ thứ.

Linh tính cho biết mưa bão sắp đến kiến tìm không ra chỗ an toàn nương thân qua cơn bão. Gió nổi lên càng lúc càng to, trời càng lúc càng tối. Mưa bắt đầu nhỏ giọt. Kiến đành bám trụ nơi cành cây đang bò. Cành cây đu đưa, chao qua, đảo lại hết vươn lên lại chùn xuống, uốn éo theo chiều gió. Thỉnh thoảng nó kêu răng rắc như sắp lìa cành. Mệt lắm rồi, kiến nói với chính nó. Không bò nổi nữa, gió to lắm, trời tối mưa rơi. Ý tưởng đoạn tuyệt ngang trong đầu. Nơi đây kiến phơi thây với cái vỏ kẹo đầy đọa kiếp côn trùng. Mưa nặng hạt hơn, gió to hơn, người ướt nhẹp, cái lạnh bắt đầu tấn công thân còm xác lép. Kiến run lên trong cái lạnh, giữa cơn gió rít kiến cắn chặt hàm răng bậu chặt hơn vào cành cây, cố giữ cho bớt run nhưng không được. Cố gắng, cố gắng vẫn thất bại rồi nó thiếp đi trong cơn mưa.

Tỉnh dậy nhờ cơn nắng. Đôi râu ngo ngoe đè xuống lấy thế giúp đám chân đứng dậy. Thì ra đêm qua, trong cơn mưa bão kiến đang bò dở trên cành cây. Toàn chân bám chặt vào cành cây sống qua cơn bão tố. Phía dưới cành cây là vũng nước. Kiến nhìn hình mình trong vũng nước. Cái vỏ kẹo đeo trên lưng có chữ, kiến nào có hay. Cho đến hôm nay nhờ vũng nước này kiến phát giác ra số mạng nó. Hàng chữ chiếu ngược trong vũng nước. Kiến cố gắng lắm mới đọc được hàng chữ.

HÃY VÁC THẬP GIÁ MÌNH MÀ THEO TA.

Kiến hừ lên một tiếng. Tần ngần nói nhỏ vừa đủ nghe. Thảo nào ai cũng sợ vác giúp thập giá của ta. Trong hơi thở đứt quãng, mệt nhọc kiến nói tiếp.

Con không thích thập giá, con chẳng xin thập giá. Con sống sót cơn bão vừa qua. Thập giá này Ngài dành cho con. Con đang học làm quen sống với thập giá đó.

Lm. Vũ Đình Thường

Cầu Nguyện





Trưóc ngôi cao, con nguyện cầu tha thiết,

Nỗi u hoài, Người có biết Chúa ơi,

Siêng đọc kinh, đi lễ..bởi một người,

Con trót dại đem hết lòng yêu mến…

(Trích thơ Nguyện Cầu của Hoài Châu)