Friday, March 9, 2007

Reason

Đứa Bé (VSL version)

Nhạc Cảnh Hero

Here We Go

Việt Nam Lịch Sử Oai Hùng 3

MỘT CÁI MIỆNG HAI LỖ TAI

Chuyện xảy ra ở một công ty du lịch Hà Nội. Ông giám đốc chi nhánh đã có vợ, nhưng vợ ông lại là “người quê ở Quảng Ninh” (có nhiều mỏ than lắm!) Khi ông về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng nơi công ty thì chẳng được một phút nghĩ ngợi. bà vợ hết than thức ăn mắt mỏ, điện nước tăng giá, lại quay bra trách mắng mấy đứa con quậy phá… Ngày qua tháng lại, bị tra tấn lỗ tai, riết ông trở thành người lạnh lùng dửng dưng.

Bỗng có một ngày, một nhân viên cua ông, cô hướng dẫn viên dụ lịch “Sắc nước hương trời” lọt vào mắt xanh, khiến tâm hồn ông như “Nắng hạn gặp mưa rào”, giọng ông sang sảng ríu ra ríu rít mỗi khi gặp mỹ nhân. Người đẹp lại dịu dàng quyến rũ, trẻ trung hiện đại, giọng nói như mật ong, lúc nào cũng thơm như múi mít. Thế là ông đi lạc, quên car lối về!

Kể từ khi hoa tình yêu mở cánh, khuôn mặt ông rạng rở hẳn lên, không còn đăm chiêu nữa. Sáng ông đưa “cơm” đi ăn phở, trưa dắt “phở” đi ăn cơm, tối về ăn nằm cùng “cơm” nhưng thèm “phở”.

Bà vợ để ý đến những thay đổi bất thường của chồng, tính nhạy cảm và trực giác của phụ nữ ấy mà ! Bà cho người theo dõi, cuối cùng cũng tìm ra thủ phạm. Bà tìm đến tận nơi để “Bắt tận tay day tận mặt”, đồng thời cho “kẽ phá bĩnh” một bài học nhớ đời. Cũng may mà phát hiện kịp thời, chậm chân một bước thì “Tai bay vạ gió”, hậu quả khó lường.

Anh chị thân mến!

Khi vui cũng như lucs buồn, chúng ta đều có chung một khát vọng, đó là được tâm sự và được ai đó lắng nghe, thấu hiểu thông cảm và chia sẻ. Vâng, nếu như người vợ biết khéo léo chia sẻ với chồng trong sự dịu dàng, từ tốn biết lựa những lúc thuận tiện để tâm sự với chồng, biết kiềm chế những bức xúc quá lố, thì hẳn ông chồng Giám đốc kia đã không phải đi tìm sự bù đắp nơi khác!

Thực ra “lắng nghe”không chỉ là biểu hiện của sự quan tâm, mà còn là “chất dầu” bôi trơn mối quan hệ vợ chồng. Thiên Chúa dựng nên con người có một cái miệng và hai lỗ tai là để chúng ta “nói ít mà nghe nhiều”. Thánh Giacôbê dạy: “Ai không sai lỗi trong lời nói, người đó là người hoàn toàn” (Gc 3,2). Một trong những kẻ thù ta phải mau chống loại trừ, đó là tật “Đa ngôn”. Có những người nói nhiều đến nỗi “Không để cho miệng mọc da non”. iền nhân đã nhắc nhở rằng :

Rượu lạt uống lắm cũng say

Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm”

Vì thế, không nên nói nhiều, bởi càng nói nhiều thì càng sai nhiều. Nhất là những người chuyên nói “Nhũng lời có gai”. Người xưa có câu: “Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”. Việc đang tốt lại nói cho ra xấu, việc không cần nói lại nói ra, việc bé lại xé ra to. Vì thế, lời nói chính là “con dao hai lưỡi”, nếu biết sử dụng đúng, nó sẽ trở thành khí cụ xây dựng hoà bình. Ngược lại, nó sẽ là đao phủ, giết chết đời ta và cả những người xung quanh.

“Ăn lắm thì hết miếng ngon

Nói lắm thì hết lời khôn hoá rồ”

Về cách sử dụng lời nói, sách Huấn ca đã cho chúng ta một khuôn vàng thước ngọc;

“Hãy sắm cân sắm quả cho lời lẽ của con,

Nơi miệng con hãy có cửa đóng then cài

Hãy đề phòng kẻo sa ngã vì đầu lưỡi,

Mà lăn nhào trước mặt kẻ rình con.”

Để lời nói là những cánh hoa thơm, luôn đem lại sự vui tươi mát mẽ cho mái ấm gia đình xin tặng anh chị “3 bí quyết” sau đây:

1. Chọn lời nói thật chính xác

Khi vợ chồng nói chuyện với nhau, hãy dùng những từ ngữ thật khéo léo như: “Vâng em sẽ cố” hoặc “Có thể anh sẽ làm được” . Những lưòi đó ngụ ý như một lời hứa. Khi lời nói đi đôi với việc làm, sẽ đem đến cho nhau sự tin tưởng. Ca dao có câu:

“Đã nói thì giữ lấy lời,

Đừng như con bướm đậu rồi lại bay”

Nếu không chắc thực hiện được thì đừng hứa, kẻo đánh mất niềm tin giữa vợ chồng. Tác giả Hanson có lời khuyên chí lý: “Không hứa bậy nên mình không phụ ai, không tin bậy nên không ai phụ mình”

Xin anh chị hãy nhớ: Đừng nói dối để khỏi mất niềm tin, Đừng nói ác để khỏi làm đau lòng nhau. Đừng nói mỉa mai để khỏi bị khinh miệt.

“Lời nói đẹp là ấm lại ba đông

Nửa câu dối trá làm sau tháng giá lạnh

Trong cuộc sống lứa đôi, có rất nhiều gia đình nhờ những câu nói đẹp mà vợ chồng yêu thương hạnh phúc. Nhưng cũng không thiếu những cặp uyên ương, chỉ vì những lưòi ác ý, đã làm thiêu rụi tình yêu.

2. Làm chủ giọng nói của mình

Âm thanh cao hơn bình thương tất là bạn đang giận dữ, trầm hơn là bạn đang mệt mỏi,

nói nhát gừng cho thấy sự chán ghét… Khi vơi chồng trò chuyện, hãy nói nhẹ nhàng,

vui tươi. Điều này mang lại cảm giác êm ấm mỗi khi nghĩ về nhau. Có câu danh ngôn

này: “Một lời nói đáng yêu cũng giông như một ngày xuân”

Hãy quyết tâm hãy nói khi đã bình tĩnh, suy nghĩ và tìm hiểu cặn kẻ. Còn khi nóng giận phải hoàn toàn kiềm chế. Vì lúc nóng giận lời nói rất dễ sai lầm, và một khi đã “Nhất ngôn xuất” thì “Tứ mã nan truy”. Một lời nói sai một ngôn từ xúa phạm, thì tai hại thật khó lường. Có cây dạy rằng: “Không ai căng buồm đang lúc trời giông tố”.

Dù đã hết sức bình tĩnh, nhưng chưa thuận tiện, cũng đừng nói. Khi anh đang bừng bừng sát khí mà chị lại thanh minh thanh nga, thì đúng là “Thêm dầu vào lửa”. Hãy đợi cho “Sóng yên biển lặng” rồi chị rót vào tai anh ấy những “Lời ngọt ngào” thì làm sao mà chẳng “Lọt đến xương”. Chắc chắn anh se hít thở được bầu khí trong lành của “Trời quang mây tạnh”. Những lời ngọt ngào lại pha chút hài hước vui tươi thì cơn giận nào mà chẳng tan biến đi.

“Chồng giận thì vợ làm lành,

Miệng cười hớn hở rằng anh giận gì,

Thưa anh, anh giận em chi?

Muốn lấy vợ bé thì em lấy cho”

Chuyện kể rằng, có hai vợ chồng tuổi đã cao mà vẫn cãi nhau như con nít. Một lần kia ông giận bà quá, mất cả bình tĩnh, cầm gậy đuổi bà chạy “Bán sống bán chết” . Cuối cùng bà đuối sức, nên bị dí vào chân tường. Hết đường thoát bà liền quay lại, miệng tươi như hoa, bà hổn hển: “Thế anh định đánh em thật đáy à” Ông cười phì và cơn giận tan biến tức thì.

“Bên thẳng thì bên phải chùng

Hai bên cùng thẳng sau cùng đứt dây”

3. Không nói những lời thừa thãi

Dù anh chị biết một vài điều gì đó liên quan đến người bạn đời của mình, cũng nên bỏ nó vào thùng và đạy kín lại. Đừng tỏ ra mình “Đi guốc trong bụng” người kia. Những lời nói đay nghiến, bẳn gắt, giận dỗi… tuyệt đối không nên thoát ra. Lỡ chân gượng được, lỡ miệng gượng không được.

“Lời nói chẳng mất tiền mua,

Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”

Chính vì “Lời nói đau hơn dao cắt” nên chúng ta hãy cẩn ngôn. Có lời khôn ngoan này “Hãy suy nghĩ nhanh nhưng chậm nói”.

Tương truyền rằng, khi còn làm thân phận nô lệ, triết gia Esope được chủ sai ra chợ mua món ăn ngon nhất. Ông mua toàn lưỡi heo đem về làm thức ăn. Người chủ lấy làm lạ, hỏi lý do. Ông đáp:

- Lưỡi là chìa khoá tất những lý lẽ của sự thật, nhờ đó mà con người được địa vị cao sang, được nhiều người kính nể, trọng vọng!

Muốn thử ông lần nữa, người chủ sai ông ra chợ mua cái gì xấu nhất và dở nhất về nấu, Lần này ông cũng mua toàn lưỡi heo. Người chủ ngạc nhiên hỏi tại sao mua lưỡi. Ông đáp:

- Nếu nói cái quý thì không có gì bằng lưỡi nhưng tìm cái xấu thì không có cái gì xấu bằng nó. Chính cái lưỡi đã khiến cho con người ưa tranh luận, gây chia rẽ, vu cáo, nói những điều bất nhân bất nghĩa!

Anh chị thân mến!

Có biết bao gia đình “Tan cửa nát nhà” cũng chỉ vì hơn thua nhau một lời nói. Nhưng cũng không thiếu những cặp vợ chồng sống với nhau “Đầu bạc răng long” mà vẫn nói chuyện với nhau ngọt ngào dịu dàng như thuở mới yêu. Thật quý hoá thay! Đáng ca ngợi lắm thay!

Mong sao lời sách Huấn ca sau đây sẽ hiện thực trong gia đình anh chị: “Người vợ hiền là số tốt vận may dành cho những ai kinh sợ Chú. Người phụ nữ ít nói là quà Đức Chúa ban, không chi sánh bằng người có giáo dục” (Hc 26,3,14,)

Chúc anh chị luôn biết khôn ngoan, sử dụng những lời nói yêu thương, dịu dàng vui tươi, để cuộc sống anh chị mãi mãi là mùa xuân hạnh phúc.

Thiên Phúc

CHUYỆN TÌNH THẬP GIÁ

(Nhân đọc sứ điệp Mùa Chay 2007 của Đức Bênêđictô XVI )

Dư âm những ngày xuân chưa hết thì mùa Chay thánh lại về. Đoàn dân Chúa bước vào mùa thanh luyện, mùa chiến đấu “thiêng liêng”. Không ai phủ nhận sự thật này : Mùa chay thánh góp phần hình thành tâm tình đạo đức sâu lắng nơi người tín hữu Kitô cách đặc biệt hơn so với cách mùa khác trong năm. Phải chăng nhờ cái bầu khí bên ngoài của các cuộc cử hành Phụng vụ ? Xức tro ? Phẩm phục màu tím ? Các buổi ngắm nguyện hay cung điệu thánh ca trầm buồn ? Có thể lắm. Tuy nhiên xét cho cùng thì điều làm cho tín hữu lắng đọng tâm tư cũng như tăng lòng sốt mến đó là sứ điệp tình yêu Thiên Chúa được nhấn mạnh trên cái phông nền là tội lỗi của con người. Và tình yêu ấy hiễn lộ cách rõ nét và hoàn hảo qua mầu nhiệm thập giá của Đức Kitô. Chuyện tình thập giá luôn còn đó tính thời sự cho con người, mọi thời. “Vì chúng ta, Đức Kitô đã tự hạ, sống vâng phục cho đến chết và chết trên thập giá” ( x.Pl 2,8 ). Xin được chia sẽ đôi tâm tình nhân đọc lá thư Mùa Chay 2007 của Đức Bênêđictô XVI.

Yêu là hy sinh : Sự hy sinh của người cha, người mẹ vì đàn con, nhất là với đứa con tật nguyền, hư hỏng quả là đáng cảm phục. Người ta cũng dễ mủi lòng trước sự hy sinh của người tình cho người mình yêu được hạnh phúc trong các chuyện phim tình cảm. Có khi các tình tiết lâm ly đã làm rơi lệ không ít người vốn đa sầu đa cảm. Người ta rơi lệ, cảm động hay cảm phục trước những hy sinh quả cảm nhưng rồi trong thâm tâm vẫn mong rằng ước gì chuyện kết thúc có hậu mà không có những đau thương kia. Và dĩ nhiên với Đấng mà không có sự gì là không thể được thì chuyện hy sinh mạng sống mình, chịu chết trên thập giá có cần thiết hay là thái quá chăng ? Mỗi khi đề cao cách thái quá sự hy sinh thì người ta có vô tình rơi vào tình trạng yếm thế hay thậm chí là nghiêng chiều tâm lý khổ dâm ? Máu chiên bò Chúa chẳng ưng và Người cũng chẳng muốn nhận thì sao Chúa lại đòi giá máu của chính Con một dấu yêu của mình ?

Chẳng một ai có thể trả lời cho câu hỏi tại sao. Sao không như thế này, sao không như thế kia ? Không có thần học giả thiết. Chỉ có thần học dữ kiện. Thập giá đã có đó. Sự hy sinh là một dữ kiện như là tất yếu của ân tình. Mặc dù hy sinh, chịu khó, chịu khổ chưa hẳn là tình yêu, nhưng trong tình yêu dường như không thể thiếu những yếu tố ấy. Chúng có thể là những điều kiện nhưng không phải là đích đến của tình yêu.

Yêu là trao ban : Không có tình yêu nào cao quý cho bằng tình của người hiến dâng mạng sống mình vì người mình yêu ( x.Ga 15,13 ). Đã yêu thì ta không chỉ muốn mà còn tìm mọi cách thế để trao ban điều tốt nhất cho người mình yêu. Hằng năm cứ đến ngày lễ tình yêu ( Valentine – 14-02 ), người ta trao cho nhau biết bao tặng vật. Hoa hồng và kẹo sôcôla tha hồ lên giá. Nhưng có tặng vật nào quý giá cho bằng chính bản thân mình. Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban chính Con Một mình… ( Ga 3,16 ). Hành vi trao ban quả là đẹp và đáng khâm phục. Hành vi trao ban vốn mang nét cao cả hay cao thượng. Tuy nhiên khi trao ban điều tốt cho một ai đó thì có thể là do lòng thương xót mà cũng có thể là do sự thương hại. Và một đôi khi người ta dùng sự trao ban như là phương thế để cởi bỏ một gánh nặng tâm lý hay trút bỏ một lỗi lầm kiểu lập công quả để chuộc tội, đền bù các bất công đã gây ra.

Dẫu sao đi nữa khi đã yêu là phải trao ban hay dâng hiến. Dĩ nhiên điều dâng hiến hay trao ban phải là điều tốt đẹp và hữu ích cho người mình yêu. Không ai phủ nhận giá trị cao quý của các hành vi trao ban khi yêu thương. Thế nhưng vẫn có đó dáng dấp của kẻ trên, của người ở thế thượng phong trong chính hành vi trao ban.

Yêu là đón nhận : Ngữa tay ra để trao ban điều tốt cho người mình yêu là điều không mấy dễ dàng. Giang tay ra để đón nhận nhau như nhau đang là thì khó khăn gấp bội. Đón nhận cả những mặt mạnh lẫn những hạn chế của nhau, đón nhận những ưu điểm lẫn khuyết điểm, những thành công lẫn thất bại, nhất là đón nhận con người tội lỗi, bất trung, phản bội của nhau thì mới đích thực là yêu thương. Chúa Giêsu đã hình tượng hóa tình yêu của Thiên Chúa qua người cha nhân hậu trong Tin Mừng Luca chương 15. Người cha nhân hậu ấy đã đón nhận cả người con thứ hoang đàng lẫn người con cả ganh tương, ích kỷ, đố kỵ. Điều này được thể hiện nơi chính cung cách sống của Thầy Chí thánh. Người không ngại ngần đón nhận “phường thu thuế” và “bọn đĩ điếm” khi đồng bàn với họ. Người đón nhận những kẻ phải gọi Người là Thầy và là Chúa thành bạn hữu thân tình. Trên thập giá, đôi tay Người giang ra ôm trọn cả những người đang uất hận đóng đinh Người để xin Chúa Cha tha cho họ vì họ lầm chẳng biết.

Chính khi đón nhận cả nhân loại bằng việc nhập thể, nhập thế thì Đức Kitô đã trao ban chính phận là phận của một vị Thiên Chúa đầy vinh quang và uy quyền. Vào trần gian, khi đón nhận thân phận tội nhơ của kiếp nguời thì Đức Kitô đã tự xếp mình theo dòng người trên bờ sông Giođan để cho Gioan làm phép rửa và Người đã trao ban phận Con Chiên tinh tuyền của bản thân. Khi nhận lấy bao khổ lụy tật bệnh của con người cùng thời vào chính mình thì Người đã trao ban sự minh trí của mình để rồi ngay chính người thân cũng đã lầm tưởng rằng Người mất trí. Và trên thập giá khi đón nhận thân phận tội lỗi, hư mất của nhân loại, Người đã trao ban phận Con Thiên Chúa hằng sống bằng cái chết nhục nhã, tủi hỗ, trần truồng thậm chí chẳng còn hình tượng con người.

Thập giá là sự mạc khải trọn vẹn tình yêu của Thiên Chúa. Đức Bênêđictô XVI khẳng định : “ Trên Thánh Giá, ái tình ( eros ) của Thiên Chúa đối với chúng ta được biểu hiện. Trên thực tế, ái tình ( eros ) như Pseudo-Dionysius diễn tả là sức mạnh “không cho phép người yêu ở một mình nhưng thúc giục họ trở nên một với người mình yêu”. Có ái tình ( eros ) điên dại nào hơn là khiến Con Thiên Chúa biến mình thành một người với chúng ta đến nỗi chịu những hậu quả của những tội lỗi chúng ta như chính là của mình” ( Sứ Điệp Mùa Chay 2007 ). Đức Thánh Cha mời gọi chúng ta suốt mùa chay này hãy chiêm ngắm Chúa Kitô chịu đâm thâu trên thập giá. Người là sự mạc khải tình yêu Thiên Chúa cách trọn hảo, “một tình yêu trong đó ái tình ( eros ) và đức bác ái ( agape ) thay vì đối nghịch nhau nhưng lại soi sáng cho nhau”.

Có thể nói mục đích hay điểm đến của động thái yêu thương là đón nhận nhau. Chính khi đón nhận nhau như nhau đã là, đang là và sẽ là, thì ta đang trao ban chính con người của mình từ phẩm vị, quyền năng và cả sự sống. Và khi trao ban những gì mình có, mình là, cho nhau để đón nhận nhau thì sự hy sinh đang có đó như là dữ kiện tất yếu.

Chiêm ngắm Chúa Kitô trên Thánh Giá với đôi bàn tay giang rộng để Kitô hữu chúng ta biết yêu thương như Người đã yêu thương chúng ta. Và cách thế yêu thương tuyệt vời đó là chân thành đón nhận nhau, đón nhận anh chị em đồng đạo lẫn khác tôn giáo, đón nhận người công chính lẫn kẻ bất lương, đón nhận những người có thiện cảm với ta hay đang có dã tâm với mình… Khi thực thi nghĩa cử yêu thương đón nhận này là lúc ta sống mầu nhiệm tự hủy của Thầy Chí Thánh. Thật khó biết bao và cũng là cần phải nỗ lực hy sinh quên mình biết bao khi phải bỏ cả dáng vẻ đáng kính của bản thân, bỏ đi sự huy hoàng của tôn giáo mình, bỏ đi cả thói trịch thượng, độc chiếm chân lý... Đón nhận nhau không phải là chấp nhận thụ động hay là a tòng với những điều không hay, những sự xấu của nhau nhưng là để chủ động làm cho nhau ngày thêm thanh sạch, vẹn tuyền, làm cho nhau được sống và phát triển ngày mỗi hơn. Một điều chắc chắn là nếu ta không chấp nhận sự thật này thì ta chưa sống lệnh truyền của Đức Kitô: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy yêu thương anh em” ( Ga 13,34 ). Và con đường nên hoàn thiện như Cha chúng ta trên trời quả thật còn rất xa vời.


Thuận Hiếu – Ban Mê Thuột.

LM Giuse Nguyễn Văn Nghĩa