"Hôm qua ta đã mắng 1 chú nhóc chỉ kém ta có 2 tuổi và đã có gia đình chỉ vì hắn làm mất file ta đã ghi vào máy ,phải làm lại. Hắn cũng hiền ,im re nhưng lúc về hắn nói 1 câu là "bà chị sao mà chua thế !" Chỉ thế thôi ,ta ko nói lại nhưng giờ sao thấy hơi ân hận và lại buồn !
Ừ ! Chẳng biết tự bao giờ ta đã bớt vui vẻ như ngày xưa (có lẽ phải nói là xa xưa) ,ta nhìn đâu cũng chỉ thấy giả tạo ,mở miệng ra nói toàn chua chát ,mỉa mai (có lúc cay độc) để rồi mọi người thấy sợ ta hơn là nể ,hay có quý ,có thích thì cũng chỉ là xã giao ,ta như 1 con ốc luôn ở tư thế thu mình vào vỏ , chấp nhận sự cô đơn và coi đó là sự an bài dễ chịu của mình. Biết làm sao được ! Có lẽ chỉ còn nơi đây để ta có thể vô tư tán dóc vui vẻ bằng những câu chữ hài hước...(một phần tính cách mà ta thích ở con người) như những ngày xưa đã quá xa...Chỉ còn cái "thế giới ảo" _như cách gọi của mọi người_ để ta cũng như nhiều người dù ngồi 1 mình 1 chỗ nhưng vẫn có thể giao lưu ,"tám" vô tư cùng với nhau, quên đi những ưu phiền của đời thực.
Chỉ có anh là người hiểu và thương ta nhất nhưng anh còn có gia đình của anh ,anh quá bận với công việc và chức vụ của mình. Có lẽ 1 năm anh,em nói chuyện với nhau được không quá 3 lần. Anh là người anh mà ta quý trọng ,ngưỡng mộ nhất trong nhà. Thật thương anh ngày xưa cũng đã từng rất yêu nghệ thuật ,anh đàn ghi-ta classic rất hay ,viết chữ đẹp ,vẽ giỏi...Ta từng ngồi hàng giờ bên cạnh anh để nghe anh đàn những bàn nhạc nhẹ thế giới và VN ,thả hồn mơ mộng theo những câu chuyện trong tiểu thuyết...Vậy mà anh cũng đã phải quên đi hết ,từ bỏ hết để theo đuổi 1 chí hướng ,sự nghiệp khác ,và anh đã thành công,đã chiến thắng trong sự ngạo mạn ,khinh bạc những kẻ đã từng phụ bạc ,coi thường anh. Nhưng sau tất cả những thành quả đó ,ta lại buồn cho anh vì anh đã thay đổi bản chất nghệ sĩ ,lãng mạn mà ngày xưa anh từng có.Có 1 cái gì....như xót xa !
Còn ta? Ta cũng khác xa ngày xưa đó quá nhiều ,soi gương ta cũng chẳng nhận ra mình nữa. Nói 1 chữ già hơn chưa đủ ,mà thôi , nhìn lại nữa làm gì...! "
Đó là tâm sự của một người bạn của tôi trong một diễn đàn. Tôi không thể đàn Classic, không vẽ giỏi, ... Nhưng ở một góc nhìn nào đó, tôi đã giống anh, anh bạn Classic ạ. Nhưng chúng ta không hối hận đúng không nào, vì chúng ta đều là những người ngạo mạn, khinh mạt mọi thứ ngoài hai chữ "thành công"!! Đời ta...đời ta......
No comments:
Post a Comment