Mỹ Tâm: "Muốn nổi tiếng phải hy sinh"
Nổi tiếng nhất làng nhạc Việt, cát-xê cao nhất, xinh đẹp nhất trong đội ngũ nữ ca sĩ, ít tiếp xúc với mọi người, đi máy bay khoang VIP và có sở thích ăn mỳ gói úp nước sôi... Những điều nhất và tối giản của Mỹ Tâm đã khiến rất nhiều điều thị phi vây quanh cô trong suốt thời gian qua.
Thấy mình ích kỷ với chính bản thân
- Sau liveshow tổ chức tại Đà Nẵng, lời đồn thổi chuyện Mỹ Tâm bất hòa với quê hương đã thay đổi ra sao?
- Nguyên nhân là do sân bãi, còn chuyện mọi người đồn đại Đà Nẵng không cho tôi diễn là vô lý. Đà Nẵng lúc nào cũng chào đón Mỹ Tâm. Tôi thấy mọi chuyện hoàn toàn bình thường và vui vẻ. Đó là một chương trình xúc động, nhiều người đến chia sẻ niềm vui với tôi. Bố mẹ anh chị tôi cũng đi xem hết.
- Dạo này thấy chị ít chạy sô hơn trước, vì sao vậy?
- Ví như tôi dành hẳn một tháng đi lưu diễn nhiều thì phải có một tháng bù lại để nghỉ ngơi. Mình phải biết phân phối, không thể chương trình nào cũng nhận được. Làm sao cho những khán giả coi mình họ không thấy chán. Có một đợt tôi làm trực tiếp truyền hình 15 chương trình trong 1 tháng: hôm nay trực tiếp, sáng mai lại trực tiếp, tối lại truyền hình trực tiếp, hôm sau lại hát trực tiếp, làm cho tôi thật căng thẳng. Nhiều người mời, không đồng ý không được. Vì thế mình phải cố gắng đáp lại sự mong mỏi của họ.
- Tham gia trực tiếp nhiều thế, sao chị không sử dụng hát “đớp”?
- Tôi nghĩ nhiệm vụ của ca sĩ được hát mới là điều hạnh phúc, tại sao lại hát “đớp”? Trừ những trường hợp chương trình quá tệ thôi.
- Đã trải qua nhiều biến cố, tự nhận mình bị già trước tuổi, vậy chị gặp khó khăn gì khi lấy cảm xúc mỗi khi hát?
- Cũng ít khi mất cảm xúc lắm, trừ khi nào bị bệnh nặng quá phải cố gắng vì lỡ nhận “sô”, đó là một trường hợp. Điều thứ hai, có chuyện buồn bực trong lòng hát đúng là một cực hình. Còn cảm xúc khi hát thì không thể thiếu được. Mỗi ngày đều phải làm cho mình mới. Cũng có nhiều khi khán giả yêu cầu bài nọ bài kia mà lâu quá rồi không hát thì không thể tự tin được, liều hát sẽ có cảm giác mắc lỗi, nhỡ sai nhạc thì sao? Nhưng khán giả ép quá mình cũng cố gắng hát vậy (cười).
- Chị giờ khác với cách đây 3 năm, giống như một con ốc, luôn tạo cho mình một vỏ bọc, vì sao vậy?
- Muốn nổi tiếng thì phải biết hy sinh những thú riêng. Điều đó thật là buồn nhưng bù lại có những niềm vui khác.
- Lịch làm việc của chị giờ thế nào?
- Ngủ dậy cũng muộn muộn, đến phòng thu, tập nhạc, tối đi diễn hoặc hôm nào không có “sô” thì ngồi bàn bạc công việc sắp tới.
- Đã bao giờ chị thấy mình cần dừng lại để nghỉ ngơi?
- Tôi cảm thấy mình ích kỷ với chính bản thân quá. Nhiều lúc thấy mình đi phục vụ mọi người hoài mà chưa thấy phục vụ được cho chính mình. Thú thật đôi lúc cũng thấy mệt mỏi. Nhưng cứ nghĩ đi, cuộc sống đâu có phải lúc nào cũng êm đềm được nên tôi thấy mình cần phải cố gắng nhiều. Nói đến chuyện đi chơi tôi cũng thích, nhưng ngồi nghĩ công việc của mình nhiều quá thành ra không muốn đi nữa. Hình như lâu quá rồi tôi chưa có đi chơi, ngồi uống cà phê với bạn bè nữa. Mà đúng ra tuổi của tôi phải được bay nhảy với những chuyện đó đúng không?
- Sự nổi tiếng đối lập với tính cách của chị, phải chăng vì thế mà chị phải tự làm già mình đi?
- Thực ra không phải vậy đâu. Lâu lâu gặp vài người bạn thân, ngồi một lúc là cũng “tám” dễ sợ, y chang ngày trước. Tôi cũng đã lớn, suy nghĩ công việc nghiêm túc hơn, vì thế mình làm việc phải thật tốt. Nói vậy thôi tôi vẫn cứ “tưng tưng” vậy đó.
- Đôi khi gặp chị ở nơi công cộng thấy chị nghiêm túc, mặt lạnh, sao vậy?
- Tôi nghĩ đó là hình ảnh mình phải cho mọi người thấy. Tôi hài lòng với mình lúc này. Tôi chín chắn, suy nghĩ đúng chứ không bốc đồng như trước đây. Tôi hiểu mọi người hơn và biết đối xử với mọi người như thế nào cho đúng. Thật sự nhiều lúc cũng mệt lắm, đến mức không muốn đi chơi vì cứ ở nhà quen rồi, có khi sự nặng nề trong phòng mình không để ý, một lúc tự giật mình và phát hiện: "Ủa mình ở nhà lâu đến thế kìa?".
Bình thường đi đâu về là tôi chạy lên phòng liền. Nhiều người cũng đặt câu hỏi tại sao không gặp bạn bè? Thực sự tôi không có lý do nào để gặp hết. Đi gặp rồi ngồi nói chuyện hoài như vậy sao được, về nhà mang truyện ra đọc, bản thân tôi cũng thấy mình mắc cười.
Người đàn ông của tôi ít nhất phải nuôi được anh ta
- Có cảm giác chị không những đánh mất sự tự do của mình mà còn đánh mất đi cảm giác yêu đương nữa. Chị thấy sao?
Ca sỹ Mỹ Tâm
- Cảm xúc yêu đương tôi chưa đánh mất đâu, vẫn dồi dào lắm, cái chính là chưa gặp được người thôi. Tôi nghĩ nếu mình yêu sẽ rất mãnh liệt.
- Nếu có người bảo "em phải bỏ hát để yêu anh", chị sẽ thế nào?
- Tôi nghĩ hai người có sự tôn trọng lẫn nhau thì không ai nói ra câu đó hết. Tôi sẽ chia ra, yêu là yêu, công việc là công việc. Mình đừng để cho người yêu vướng bận vào công việc của mình cũng như không nên quá can thiệp vào công việc của người ta. Đã yêu là biết chia sẻ những lúc cô đơn, giúp đỡ nhau khi suy nghĩ điều gì đó mà chưa tìm ra lời đáp. Tôi nghĩ chắc là người yêu của tôi sẽ không bắt tôi bỏ nghề đâu.
- Chị có phải là người nghe lời khi yêu không?
- Tôi nghĩ cái đó cũng hay lắm nhưng phải gặp đúng đối tượng cơ. Tôi bướng bỉnh nên phải có người át được vía mình (cười). Tôi nghĩ nếu yêu tôi, họ phải chứng tỏ được như họ nói, chẳng hạn nếu đợt này gia đình anh đi nghỉ mát, em nên đi với anh hoặc anh sẽ không đi đâu hết, ở nhà đưa em đi chơi, như vậy mới vui được. Người ta bảo rằng đẹp trai không bằng chai mặt, tôi thấy cũng đúng, nói hoài riết rồi mình cũng nghe (cười).
- Những người thích chị, chị thường để lại bao nhiêu tia hy vọng?
- Điều quan trọng ban đầu là phải thích người đó đã rồi mới tìm hiểu. Có những chuyện nhiều cặp chia tay rồi, qua tháng sau họ đã yêu được người khác liền, tôi nghĩ sao trách họ được. Nhiều khi họ gặp người ta, cảm thấy được che chở và thấy thích thì sao.
- Nhưng chị không đi ra ngoài, vậy làm thế nào tạo cơ hội gặp được người cho chị cảm xúc?
- Chuyện này cũng ngộ ghê, tôi không có nói với ai được vì nó thầm kín quá đi, khó nói lắm. Không phải tôi không cho người ta cơ hội, nhưng nói thật, tôi rất ngại, hay mắc cỡ lắm. Mới đây có người tỏ tình mà tôi còn đỏ mặt luôn, chỉ cười mà không biết nói gì hết.
- Nhưng chị có nghĩ là nhiều người lại thấy ngại chị vì chị xinh đẹp, tài năng, nổi tiếng...?
- Hôm trước đi máy bay, ở phòng chờ có một anh cùng chuyến bay. Anh thấy tôi ngồi một mình đọc sách, anh hỏi “Có phải Mỹ Tâm không? Nhiều lúc thấy Tâm trên sân khấu rất sôi nổi và mạnh mẽ, ra ngoài thấy hiền dịu quá”. Rồi anh hỏi “Cuộc sống của em sao? Em có định lập gia đình không? À mà Mỹ Tâm thì cũng khó lập gia đình ha? Tâm như vậy thì khó có người yêu”. Tôi cãi, “cũng bình thường thôi anh”. Anh ấy gạt phắt “không thể bình thường đâu em”... Tôi và anh ấy nói chuyện như hai người bạn thân vậy đó. Đôi lúc cuộc sống cho mình tình cờ gặp những người như vậy cũng thấy vui lắm. Tôi nghĩ tình yêu nên thoải mái.
- Thoải mái làm sao được vì có rất nhiều người nghĩ rằng Tâm có quá nhiều người xin... chết. Thực tế thì sao?
- Nhiều người nghĩ vậy nên tôi cô đơn là đúng rồi (cười).
- Người đàn ông chị muốn phải thật lòng yêu chị, mang đến cho chị những điều thú vị. Nhưng có một thực tế rằng hầu hết người thú vị thường nghèo, chị phải làm sao?
- Chuyện đó tôi chưa nghĩ đến. Giầu nghèo không quan trọng. Theo tôi nghĩ người đàn ông của tôi ít nhất phải nuôi được anh ta, chứ không phải đến với tôi để tôi nuôi. Quan trọng nữa là người đó có làm cho tôi say mê được hay không.
Nổi tiếng là cô đơn
- Đã khi nào chị cảm nhận hình như mình không được sống là chính mình?
- Khi về nhà hoặc gặp một số bạn thân thì tôi sống đúng là mình.
- Chị nghĩ sao nếu bạn bè thân của chị lúc chị chưa nổi tiếng thì không sao, giờ chị được hào quang vây quanh, họ trở nên ngại ngần?
- Đám bạn của tôi đứa nào như vậy tôi mắng thẳng liền. Mỗi đứa một công việc, lĩnh vực khác nhau nhưng vẫn là bạn của nhau, rảnh có thể đi uống cà phê hoặc không rảnh thì điện thoại cho nhau là được rồi. Nổi tiếng cũng chỉ là một công việc thôi, vì thế nhiều lúc buồn mình chẳng biết nói chuyện với ai. Mà việc giấu đi nỗi buồn rất nguy hiểm. Ví dụ mình có nỗi buồn mình không được giải tỏa rồi từ nỗi buồn này kéo theo một nỗi buồn khác, càng ngày càng dồn lại.
- Những lúc buồn như vậy, chị làm cách nào để trốn chạy?
- Tôi không khóc được. Thứ nhất, chuyện tình cảm nhớ nhung mà buồn thì phải chịu thôi, sau đó phải gặp lại người ta thì mình mới vui được. Còn buồn vì những chuyện khác thì có thể buồn kinh khủng lúc đó, nhưng sau phải kết thúc thật nhanh chứ để nối tiếp, nối tiếp nỗi buồn sẽ đến lúc không chịu nổi, rồi bùng nổ. Có những lúc tôi tìm một cuốn sách đọc, nhưng không tập trung được. Tôi có thể nghe nhạc rồi ngồi thừ ra. Tôi còn chạy trốn nỗi buồn bằng cách dọn dẹp nhà cửa, xếp đồ, thậm chí bỏ quần áo vào trong máy giặt rồi ngồi chờ...
- Nhiều người nghĩ chị không có thời gian để làm những việc đó. Thực tế thì sao?
- Mọi người nhầm rồi. Tôi không đến mức bận vậy đâu. Nếu mình biết sắp xếp thời gian và có ý thức tự cho mình thư giãn thì việc đó cũng đơn giản mà.
- Có người bảo: nổi tiếng thường cô đơn. Chị nghĩ sao?
- Cũng có, ít ra là với tôi, còn với những người khác thì tôi không biết. Nổi tiếng nên cũng ít bạn bè hiểu được mình muốn gì, cần gì. Cái tính của tôi ít thổ lộ quá.
Tôi luôn chào đón và lúc nào cũng thích thú với những người bạn mới. Điều đầu tiên tôi nghĩ về họ bao giờ cũng là người tốt. Sau đó từ từ chơi với nhau và tìm hiểu nhau hơn. Không biết với những người không thiện cảm với tôi họ nghĩ gì, nhưng tự bản thân tôi thấy mình đâu đến mức đáng ghét như vậy. Tôi cũng không cần họ phải hiểu mình, nhưng tôi mong họ có cái nhìn khách quan và độ lượng hơn với các nghệ sĩ. Tôi cũng còn bé, không suy nghĩ được nhiều, không biết mình đã làm những gì để mọi người không vừa lòng. Chẳng nhẽ tính tình của tôi đáng ghét đến vậy sao? Mà rõ ràng tôi thấy có nhiều người quý tôi đấy chứ.
- Vậy chị sẽ ra sao nếu ngoài mặt họ bảo quý nhưng trong bụng họ lại ghét chị?
- Cái đó tôi cũng không thể biết được. Nhưng tôi tin người lắm, và tôi cũng tin nếu tôi sống chân thành với người ta thì mọi người cũng phải sống chân thành lại với tôi chứ.
- Mọi người chỉ biết hiện giờ mỗi lần có sự góp mặt của Mỹ Tâm là phải vài chục triệu đồng tiền cát-xê, đi một bước là kiếm tiền. Còn những điều khác thì sao?
- Vậy sao mọi người không biết rằng trước đây tôi từng vất vả và cực khổ như thế nào. Công việc nào cũng vậy, có những khó khăn riêng. Nếu mình biết cố gắng vươn lên sẽ thành công, cũng kiếm được nhiều tiền thôi.
- Nhiều người nói rằng chị hái ra tiền. Sự thực thế nào?
- Không có đâu, cái gì cũng có giá của nó. Tiền hái hoài cũng hết, mà kể cả hái liên tục thì người hái cũng thấy kiệt sức. Theo tôi phải biết chọn lựa để hái thôi, đừng tham lam quá sẽ bị trả giá. Nếu tôi muốn, một tháng tôi có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng tôi không làm như vậy. Tôi phải biết cân bằng làm sao để mọi người còn thấy yêu mến mình, muốn nghe mình hát. Có nhiều người vẫn hỏi tại sao hôm nay tôi không đi làm. Một tháng tôi đi làm 10 ngày thôi, chạy 3 sô trong một buổi tối thì có, nhưng thường là có 1-2 chương trình, diễn 1-2 bài.
- Chị nghĩ sao nếu mình không nhanh thì chỉ vài năm nữa thôi sẽ có em trẻ hơn thay thế vị trí?
- Đó là quy luật mà, tôi không sợ điều đó.
Tôi lấy chồng đi để anh ta còn lấy vợ
- Những nơi nào chị thường tránh đến?
- Đó là những nơi công cộng đông người như bến xe, bến tàu hay trường học. Vì toàn con nít mà, chúng dễ thương lắm, thấy mình chúng khoái vì thế sẽ dễ làm náo loạn, ảnh hưởng đến người khác. Tôi có đi siêu thị, mua mì gói và một số đồ cho mình. Nhưng tôi đi nhanh lắm, vào mua xong là về ngay. Mà mỗi lần mua là mang 2 bịch lớn mì về nhà ăn dần.
- Có ai nhắc chị phải thuê vệ sĩ đi theo chưa?
- Cũng có người, nhưng tôi thấy xã hội mình vẫn quá an toàn, đâu đến mức như các nghệ sĩ nước ngoài, vì vậy tôi tự mình đi về, duy nhất có anh trai là lái xe kiêm chân “vệ sĩ” (cười). Tôi ít đi xe máy ngoài đường và cũng ít đi một mình.
- Đã bao nhiêu lần các fan cuồng nhiệt “khủng bố” tinh thần của chị?
- Cũng có nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt quá đến thẳng nhà nói với ba tôi nhắc tôi lấy chồng đi để anh ta còn đi lấy vợ nữa. Tôi cũng không hiểu vì sao họ lại biết nhà mình nữa, tới phá, bấm chuông rồi làm đủ thứ trò.
- Vậy đã có ai ngồi chị hằng đêm ở cổng?
- Cũng không nhiều, vì giờ giấc của tôi đi về thất thường, họ cũng không biết đâu mà chờ. Nhưng có một lần ngày sinh nhật của tôi. Tôi tắt chuông, ai đến bấm chuông cũng không được, điện thoại tôi tắt máy. Tôi có dùng điện thoại đâu, thi thoảng rảnh đi đâu có việc mới lấy ra dùng. Hoa, quà và bánh người ta gửi tới tôi có nhận được đâu. Họ gửi nhà hàng xóm đến khi 1 rồi 2 ngày, 5 ngày tôi mới nhận được.
- Chị đã bao giờ phải xây dựng vỏ bọc cho mình vì sự nổi tiếng?
- Có chứ, nhiều người đều vậy à, nhìn ngoài vậy nhưng trong lại khác. Ví dụ như tôi bây giờ bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra chín chắn, đứng đắn, đi đâu lủi thủi một mình. Nhưng thực ra trong lòng lại muốn chạy tung tăng, quậy từng bừng. Đó không phải là tôi giả dối. Vì sao biết không? Tôi lớn rồi, tại sao không thay đổi? Mình đâu còn phải ở tuổi 15-16, thành thiếu nữ thì phải như vậy thôi. Có nhiều lúc đi chơi với đám bạn thân, tôi nói nhiều, chỉ trỏ một lúc quay ra thấy người xung quanh đang nhìn mình. Lúc về phải kiểm điểm lại mình ngay.
- Gia đình phản ứng ra sao trước sự thay đổi của chị?
- Bố mẹ không bao giờ nói vấn đề này với tôi vì nghĩ tôi còn bé. Đôi lúc ngồi nói chuyện với chị gái, chị nhận xét tôi cũng chững chạc rồi.
- Sao chị không đưa ba mẹ vào Sài Gòn sống cùng cho tiện?
- Nhiều lúc tôi cũng nói ba mẹ thôi không làm tiệm bánh nữa, vì ở nhà còn ai đâu, làm chi cho vất vả. Nhưng cái chính ba mẹ ở Đà Nẵng thấy vui hơn, ở Sài Gòn không có ai chơi lại buồn.
- Khi nghe những lời đồn không tốt về chị, ba mẹ chị thể hiện thái độ ra sao?
- Cũng buồn lắm, ba bực bội, nói là để ba đi hỏi cho ra nhẽ. Ba bảo vệ cho tôi dữ lắm. Nhưng gia đình biết tôi không bao giờ làm những việc đó nên mọi người cũng yên tâm.
- Chị nghĩ sao nếu là cách sống khép kín của chị cũng là nguyên nhân khiến nhiều người không ưa?
- Nhưng người ta không thể trách tôi được. Cái tính của tôi là vậy. Nếu đi chơi mà tôi không vui thì mọi người càng buồn. Chơi mà thật lòng với nhau thì chơi, nếu không thì đừng. Tất cả tiệc tùng của nghệ sĩ không bữa nào tôi vắng mặt. Tôi thích chơi lắm, vui lắm, nhưng có mục đích, thậm chí chơi đến sáng cũng được. Nhưng để ngồi “tám” chuyện linh tinh thì tôi không đi, vô bổ lắm.
Sáng tác là cách giải toả cảm xúc của mình
- Chiến lược hoạt động của chị thường do ai hoạch định?
- Hầu như tự tôi nghĩ rồi bàn lại với người quản lý. Thậm chí có thể nói chuyện với bạn bè và vài người không liên quan nữa.
- Chị cảm thấy sao khi có người nhận xét chị đang lúng túng trong việc chọn dòng nhạc?
- Không chỉ với tôi mà với rất nhiều ca sĩ khác cũng thế. Tôi nghĩ việc mua bài nên có ở Việt Nam, như thế mới nâng giá trị của người nhạc sĩ. Rất tiếc, sau vụ đạo nhạc làm cho rất nhiều người đau khổ, nhiều nhạc sĩ buồn phiền, họ bảo dư luận khắt khe quá, vì thế khó viết bài. Do vậy ca sĩ phải nhảy qua viết ca khúc thôi.
Nghe ca khúc Nhớ Nghe ca khúc Dường Như Ta Đã Nghe ca khúc Nụ Hôn Bất Ngờ |
Tôi đâu phải như ban đầu là tự phát, muốn làm gì thì làm, hát gì thì hát mà phải có một sự lựa chọn rõ ràng. Nhạc Việt đang bão hòa, vì thế tìm được một đường mới đi là rất khó. Còn những loạt bài tôi sáng tác đưa ra vừa rồi chỉ là một phần làm phong phú cách hát của tôi mà thôi. Tôi cũng không dám khẳng định sẽ là hit. Vấn đề là có sự phản hồi từ khán giả, người ta đang thích Nụ hôn bất ngờ đấy chứ.
- Có người bảo chị là ca sĩ thì cứ làm tròn trọng trách đó đi, sao còn ôm thêm việc khác làm gì. Chị nói sao?
- Ai yêu cầu bài của tôi thì tôi hát. Tôi viết ca khúc trước cả sự việc đạo nhạc xảy ra nữa. Viết ca khúc là cách giải tỏa cảm xúc thôi, để dành cho mình và cho những người yêu quý mình.
No comments:
Post a Comment