Wednesday, May 14, 2008

Đôi chân trần của mẹ

(Blog Việt) - Đôi chân ấy đi qua chiều dài năm tháng để nuôi lớn đàn con thơ. Đôi chân của người phụ nữ Việt Nam tần tảo. Đôi chân làm nên những ước mơ tôi trong sáng đến diệu kỳ. Những bước chân trần của mẹ như tiếp thêm sức mạnh cho tôi biết luôn hướng về phía trước, giúp tôi vượt qua những khó khăn trên bước đường đời.

Quê tôi - một vùng đất nông nghiệp, đi ra khỏi nhà là thấy những cánh đồng thẳng cánh cò bay. Tất cả những bờ ruộng có lẽ không nơi nào chân mẹ chưa bước qua. Mẹ sinh ra, lớn lên, lập gia đình rồi sinh con cũng ở nơi làng quê ấy. Mẹ giống như bao người nông dân gắn bó với ruộng đồng sinh ra đã biết làm ruộng. Đôi chân mẹ dày dạn với gió sương. Mẹ không quen đeo dép mà nếu đeo dép mà ra đồng, làm những công việc lợn gà, cơm nước thì sao mà làm nhanh được, nó vướng víu, có khi còn làm mẹ ngã. Mùa nắng thì cũng không đáng nói làm gì nhưng cả mùa mưa hay trời se sắt lạnh, mẹ với đôi quang gánh trên vai quẩy mạ trên cánh đồng. Dường như đôi chân mẹ đã chai lì với những mưa nắng nên giá rét cũng không thành vấn đề. Nói vậy chứ đã là con người ai chẳng biết đau, biết nóng khi bước chân trần lên khúc đường trải nhựa mùa hè, hay cảm nhận rất rõ cái lạnh thấu vào người khi mùa đông bước chân dẫm lên những vạt cỏ đẫm sương đêm trên bờ ruộng. Vụ đông xuân sải bước trên cánh đồng cho kịp thời vụ. Khi tôi ngồi nhớ về mẹ lúc này, ở quê nhà mẹ đang cong lưng bước chân trên thửa ruộng, bờ mương.

Sinh ra trong khó nhọc nhưng mẹ hạnh phúc với những hạt thóc mẹ làm ra, với những đứa con học hành tấn tới. Chẳng khi nào thấy mẹ kêu nửa lời, rằng khó nhọc gần cả cuộc đời mẹ gánh vác. Đôi chân mẹ cứ âm thầm lặng lẽ, nuôi nấng chúng con nên người. Qua nhiều năm tháng, mẹ không chỉ sở hữu đôi tay gầy thô dáp mà cả đôi chân nứt nẻ, nhìn mà thấy nhói lòng.

Suốt đời mẹ quanh quẩn bên luỹ tre, bờ ruộng nên tôi phong cho mẹ là người yêu từng tấc đất quê hương. Đôi chân mẹ con phong tặng anh hùng. Mẹ bảo: “Cô khéo nịnh mẹ ghê. Đời mẹ nghèo không được học hành đến nơi đến chốn thì phải cắm đất mà sống, mà nuôi con. Mẹ dạy các con không nên theo bước mẹ, mưa nắng tháng năm con không chịu nổi đâu. Hãy biết yêu màu đất nâu quê nhà, yêu cánh đồng, yêu màu xanh cây lá. Và biến tình yêu thành sức mạnh để mai này giúp quê hương ngày một đẹp hơn”.




Hình ảnh: Deviantart.com


Có những khi thấy mệt mỏi trong lòng. Nghĩ đến mẹ với đôi chân trần vất vả, con thấy những khó khăn của mình nhỏ bé đến lạ. Có thấm gì đâu với bước chân mẹ mỗi ngày qua.

Đi học xa quê, mỗi lần về thăm mẹ, mẹ thường bảo con nhổ tóc trắng giúp mẹ. Con không gọi đó là những sợi tóc trắng mà gọi là tóc sâu – những cái tóc xấu xí làm mẹ ngứa đầu. Mái tóc của mẹ chẳng còn xanh, nhiều lắm những sợi bạc nhưng con cố đòi mẹ ngồi cả buổi để nhổ hết những sợi trắng đi. Con thích nhìn mái tóc mẹ đen và mượt như ngày con còn nhỏ, vì vậy con không thích những sợi tóc trắng, cố tình để không nghĩ mẹ không còn trẻ. Và mỗi lần như thế con thấy mái tóc mẹ đẹp hơn, thấy mình như làm được một “chiến tích nhỏ”.

Chủ nhật này con lại về bên mẹ, là Ngày của mẹ mỗi năm, con lại đòi nhổ đi những sợi tóc bạc màu thời gian trên mái tóc xanh của mẹ. Con yêu mẹ.

Gửi từ email Thu Huyền – thuhuyen49

No comments: