Tuesday, August 14, 2007

NGƯỜI THIÊN THAI GIỮA TRẦN AI

Theo thị kiến của thánh nữ Catherina Emmerich về cái chết của Mẹ Ma-ri-a thì Mẹ mất vào khoảng 80 tuổi đời. Các Thánh Tông Ðồ lo liệu táng xác Mẹ vào một hang mộ. Thánh Tô-ma khi ấy đang đi công tác rao giảng Tin Mừng ở Ấn độ trở về chậm mất mấy ngày. Trong cơn đau đớn của người con bị mất Mẹ mà ông hết dạ kính yêu, ông đòi phải mở hầm mộ ra cho ông được nhìn lại Mẹ của ông lần cuối để ông đành lòng cam chịu ý nghĩ người Mẹ muôn vàn yêu quý đã thực sự qua đời. Các Thánh Tông Ðồ đành phải lăn tảng đá bít kín ngôi mộ của Mẹ Ma-ri-a theo sự đòi hỏi đáng thương của Thánh Tô-ma.

Và người ta thấy ngôi mộ trống trơn. Không còn di hài của Mẹ ở trong đó nữa, không còn dấu vết hình hài người Mẹ cao cả đã từng nửa thế kỷ sống bên cạnh những người con Tông Ðồ, trong ánh nắng hồng của miền Ga-li-lê hay trong ánh nến biếc của Giáo hội sơ khai giữa những đêm nguyện cầu. Vậy mà phút chốc người ta không còn tìm thấy Mẹ đâu nữa, phần mộ thế gian không cất giữ được tấm hình hài thiêng liêng của Mẹ. Mẹ đã thực sự đi vào không gian tâm tưởng hoài niệm của các con Mẹ.

Trong cuộc đời của chúng ta cũng thường chứng nghiệm được điều này: là khi một người thân yêu của ta đã mất đi, chính lúc ấy ta thục sự biết rằng người đó đang sống hơn bao giờ hết trong lòng ta, và luôn luôn gần gũi bên ta mãi mãi.

************************

Tuy nhiên Ðức Mẹ không chỉ bất diệt trong tâm hồn thánh Tô-ma và các Thánh Tông Ðồ khi họ không còn thấy lại thân xác của Mẹ trong mồ nữa, mà từ đó Mẹ Ma-ri-a đã hiện ra khắp nơi trên trái đất, từ phương Ðông cho đến phương Tây, từ phương Nam cho chí phương Bắc, Mẹ không để cho con cái loài người của Mẹ lâm cảnh bơ vơ côi cút. Từ hai ngàn năm nay, cách riêng trong thế kỷ hai mươi, Mẹ đã hiện ra đến 300 nơi chốn trên toàn thế giới.

Từ Lourdes đến Fatima Bồ-đào-nha năm 1916-1917, là trọng tâm của Sứ Ðiệp kêu gọi Ăn năn hối cải. Lần chuỗi Mân Côi. Ðền tạ Thánh Thể. Sống Khiết tịnh.

Trong khi nhân loại đang trên bờ vực tự hủy diệt vì muôn ngàn tội lỗi, Mẹ đã cho biết trước Thế Chiến Thứ I sẽ kết thúc và kế tiếp Thế Chiến thứ II sắp xảy ra vô cùng thảm khốc và ngày 13.7.1917 Mẹ hứa cùng 3 em bé Jacintha, Lucia và Francisco ở Fatima "Ta sẽ cho nước Nga được trở lại", kèm theo nhiều phép lạ cả thể.

Mẹ cũng đã hiện ra liên tiếp nhiều nơi khác để loan báo cùng một sứ điệp mang lại sự hòa giải cho loài người. Ðã biết bao lần Mẹ đã xoay chiều hướng đi của lịch sử nhân loại qua những sự can thiệp bất ngờ của Ðức Mẹ trong kế đồ mưu sự hòa bình cho thế giới.

Sứ điệp yêu thương của Mẹ trải dài thiên thu nhật nguyệt. Riêng ở Việt Nam chúng ta có Ðức Mẹ Trà Kiệu, Ðức Mẹ La Vang 1798. Mẹ hiện ra trong cơn cấm cách bắt đạo thời triều Nguyễn, để cứu các tín đồ Thiên Chúa giáo và ban nhiều phép lạ cứu giúp hơn hai trăm năm nay cho cả người ngoại đạo.

************************

Như vậy, chỉ trong khoảnh khắc sự kiện thân xác của Ðức Mẹ không còn được trông thấy trong mộ phần thế gian được sáng tỏ đến thiên thu. Thiên Chúa muốn cho toàn thể con cái loài người trên hoàn vũ đều được chiêm ngưỡng sức sống cứu độ trên dung nhan yêu kiều diễm lệ của Mẹ Người, có nghĩa là sau cuộc sống trần gian "Ðức Ma-ri-a được Thiên Chúa đem lên Trời cả hồn lẫn xác."

Giáo hội La Mã ngày 15.8 năm 650 đã chính thức cử hành Ðại Lễ mừng Kính "Ðức Mẹ Hồn Xác lên trời". Năm 1950, Ðức Giáo Hoàng Pio XII trong Ðịnh Tín Vô Ngộ đã xác nhận:

"Ta xác nhận, tuyên bố và định tín rằng đây là một Tín điều do Thiên Chúa mạc khải, là Mẹ Thiên Chúa vô nhiễm, Ðức Ma-ri-a trọn đời đồng trinh, sau khi kết thúc cuộc sống của người trên dương thế, đã được đem cả hồn xác lên hưởng vinh quang Thiên Quốc."

Ðược giữ gìn tinh sạch khỏi mọi vết nguyên tội và sau khi đã hoàn tất cuộc đời trần thế, Ðức Nữ Trinh Vô Nhiễm đã được đưa lên hưởng vinh quang trên trời cả hồn lẫn xác, và được Thiên Chúa tôn vinh làm nữ vương Vũ trụ, để nên giống Con Ngài trọn vẹn hơn, là Chúa các Chúa, Ðấng đã chiến thắng tội lỗi và sự chết.

Với hình ảnh Người Mẹ đi về không ngớt từ hai ngàn năm nay, Mẹ Ma-ri-a đã cùng với thế giới hàm tàng trong một chân lý duy nhất: Con người phải thực hiện sự sống toàn diện của nó và chỉ có thể an trú trong cõi vô cùng.

Mẹ không ngớt kêu xin người tội lỗi ăn năn trở lại, bởi vì trong tội lỗi con người đã tự mình đứng về phía hữu hạn, chống lại cõi vô hạn vốn là nguyên ủy của chính bản thân mình. Bởi cho cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ, con người từ khi sinh ra luôn thấy khát khao vẻ đẹp và nguồn vui, nhưng có sống muôn triệu năm con người vẫn thường thấy mình thiếu thốn. Những lạc thú trong đời tự nó không có gì nhiều, chỉ do lòng ham muốn của ta biến đổi nó thành ảo tượng. Do đó con người luôn tự biết mình cần một cái gì rộng lớn hơn, bởi sống mãi cùng sự kém cỏi hơn mình là một điều đau khổ sâu xa. Giữa cuộc đời này cưu mang nơi nó cùng lúc sự chết và sự sống, sự ác và sự thiện, bóng tối và ánh sáng, những điều cực tiểu và cực đại, ti tiện và cao quý, tủi nhục và vinh quang, đau khổ và phúc lạc, Thiên Chúa đã ban cho nhân loại mẫu người thiên thai là Mẹ Ma-ri-a, để dạy cho ta biết thương yêu, biết cho đi hết cái tôi phàm trần dòn mỏng của mình, bởi tự kỷ chúng ta không được hoàn bị, chúng ta còn phải tiến đến sinh thành. Nếu cứ phải lặp đi lặp lại hằng hà sa số những kiếp làm người trần ai, hẳn ta phải tưởng tượng ra cái vô cùng tận kinh hoàng của luân hồi địa ngục.

Mẹ Ma-ri-a là người nữ đầu tiên của loài người đã thưa "Xin Vâng" cùng Thiên Chúa. Mẹ nhận lãnh công việc của Thiên Chúa, với sứ mạng làm Mẹ Chúa Giê-su, ngay khi tại thế, Mẹ chính là Ơn Cứu Rỗi. Thiên Chúa ngụ trong Mẹ, và Mẹ đã ở trong Người. Ðể xóa bỏ thân phận ngục tù thế gian cho chúng ta, Mẹ đã từ khước bản thân mình, phó thác trọn vẹn, với ý chí mãnh liệt dấn thân giữa trần thế, nhưng với bản ngã thần linh. Thật vậy, cái gọi là tri thức của con người không bao giờ có thể chiếm hữu được cái hữu thể vô hạn của chúng ta, vốn không thể mãn nguyện trong biên giới của tự nhiên, và phải cảm nhận được cái vô cùng mà ta biết rằng không bao giờ ta nắm bắt được bao lâu ta còn ở trong trần thế.

Vậy mà lạ thay, đó mới thật sự là hạnh phúc! Ðó là một cái gì lớn hơn, cái mà mình không bao giờ mong có được, một mối mơ không bao giờ mất, bởi trong thân phận làm người, chúng ta đã từng có được gì đâu.

Ngày 15.8 Lễ Ðức Mẹ Lên Trời Hồn Xác chính là ngày đại lễ ước mơ của mỗi người chúng ta, bởi chúng ta được thông phần ơn cứu chuộc và thánh hóa cùng Ðức Mẹ. Sứ điệp của Mẹ từ hai ngàn năm nay là chiếc tàu Nô-ê của chúng ta. Cho nên để đón nhận nước Thiên Chúa ngay giữa trần gian này ngõ hầu chuẩn bị ngày Chúa quang lâm, chúng ta hãy nên như trẻ thơ chỉ biết yêu mến và cậy trông vào Mẹ, xin Mẹ dạy ta hai tiếng "Xin Vâng", vượt thoát mọi lý lẽ, mọi hoàn cảnh thế gian. Lời Kinh Mai Khôi vang lên qua bao thế kỷ, lan tỏa khắp mọi không gian, cho tất cả hiện tại trở thành vĩnh hằng, chúng ta đi theo Ðấng đã "Xin Vâng", Ngôi Lời ở trên môi, nào có xa vời, vốn không hề nơi đâu khác.

Chúng ta chiêm ngắm đường đi nẻo về của Người Mẹ tôn nghiêm và vĩnh cửu, Người Mẹ đẹp tuyệt trần, lồng lộng cao sang trên đường mây cánh gió. Mắt Mẹ dịu dàng tĩnh hư âu yếm, trong đáy mắt u hoài thiên thu thần thoại, tàng ẩn nơi chốn được ban tặng trọn vẹn yêu thương viên mãn.

Với mầu nhiệm Ðức Mẹ lên trời hồn xác, tôi xác tín được rằng Thiên Chúa không hề phân ly với sáng tạo của mình.

No comments: