Thơ: ĐÊM, MƠ
ĐÊM, MƠ (Thơ Trầm Tĩnh Nguyện)
Ôi lạy Chúa, linh hồn con quạnh quẽ,
Khát khao Ngài, nứt nẻ vết cằn khô.
Với cô đơn và yếu đuối dày vò
Con run rẩy nơi đáy hồn trống vắng.
Đêm hoang vu, đêm cô liêu, tĩnh lặng,
Thấy lòng con thăm thẳm tợ hư vô.
Bước cheo leo chao đảo cạnh vực bờ,
Ôi hiện hữu sao mỏng giòn đến thế?
Không bi lụy, không tuôn tràn mắt lệ
Mà vẫn nghe ứ nghẹn một tim này!
Kiếp phù sinh dù gió thoảng mây bay
Nhưng hiện tại đáng ngàn lần trả giá.
Đêm tịch liêu, còn hồn thì nghiêng ngã
Mà yêu thương vẫn đầy ứ trong lòng.
Vực càng sâu, tình càng thấy mênh mông.
Càng phù sinh, càng thêm yêu da diết.
Ôi lạy Chúa, lạy Tình Yêu Bất Diệt
Xin đào thêm trống vắng ở trong con,
Cho khát mong khoét rộng cửa linh hồn,
Cho day dứt ăn vào trong máu huyết,
Biến cô liêu thành niềm vui diễm tuyệt,
Đổi hoang vu nên hoan lạc vô bờ.
Đêm đen thành sáng trời mơ
Thuyền con về tới bến bờ bình yên.
No comments:
Post a Comment