Tuesday, March 13, 2007

ĐẤT THÁNH

Giữa cảnh đồi núi thiên nhiên hùng vĩ, một người chăn chiên đang lùa đàn súc vật đi ngang qua triền đồi, ông nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy từ giữa bụi gai, nhưng bụi gai không bị thiêu rụi. Ông nhủ thầm trong lòng:

- "Ta hãy lại xem cảnh tượng kỳ lạ này, vì sao bụi gai không bị thiêu rụi".

Khi ông tiến lại gần, có tiếng nói réo gọi tên ông, ông thưa:

-"Dạ tôi đây".

Tiếng nói ấy vang vọng nhắc nhở ông:

- "Ngươi đừng đến gần đây, hãy cởi dép ở chân ra, vì chỗ ngươi đang đứng là đất thánh".

* * * *

Bạn thân mến! Trên đây là câu chuyện gặp gỡ kỳ diệu giữa Thiên Chúa và Môi-Sen trên núi Hô-reb ( Xh.3:1-8). Trong cuộc gặp gỡ này, Thiên Chúa đã trao cho Môi-Sen trách nhiệm hướng dẫn dân của Ngài ra khỏi đất Ai-Cập, giải thoát dân Ngài ra khỏi cảnh nô lệ. Trong cuộc gặp gỡ này, Thiên Chúa cũng nhắc nhở ông: " Hãy cởi dép ra, vì chỗ ngươi đang đứng là đất thánh."

Nơi nào có sự hiện diện của Thiên Chúa, nơi đó là đất thánh, cho dù nơi đó là rừng núi âm u thác ghềnh hay trên biển cả bát ngát bao la, cho dù nơi đó là những mái tranh nghèo sơ sác hay những vương cung thánh đường lộng lẫy cao sang, cho dù nơi đó là cuộc đời của người dân quê mộc mạc chất phát hay của một ông vua, ông tổng thống … Bất cứ nơi nào có Chúa hiện diện, nơi đó là đất thánh.

Đất thánh không chỉ là vùng đất Do Thái - Palestine, nơi Thiên Chúa đã một lần hiện diện qua thân phận con người của Đức Giêsu. Đất thánh cũng không chỉ là các đền thờ, các nhà nguyện; các thánh đường... Nhưng đất thánh còn là thân thể; là con tim; là tâm hồn và là cung lòng cao qúy nhất của mỗi con người chúng ta. Nơi đó Thiên Chúa cũng hiện diện và ngự trị.

Đi vào đất thánh, Thiên Chúa mời gọi Môi-Sen "hãy cởi dép ra" để xứng đáng gặp gỡ và thưa chuyện với Ngài. Cởi dép ở chân ra là cởi bỏ những gì không thuộc về thân thể của mình. Cởi dép ở chân ra là cởi bỏ những vướng mắc lệ thuộc để mặc lấy tự do và tin tưởng phó thác vào một mình Thiên Chúa. Và cởi dép ở chân ra là cởi bỏ những dơ bẩn nhơ nhớp, những "tham sân si" còn bám dính vào con người của mình.

Đi vào đất thánh, Thiên Chúa cũng mời gọi mỗi người chúng ta "hãy cởi dép ra" mỗi khi chúng ta bước vào. Nhưng đâu là đất thánh của tôi và bạn hôm nay?

Phải chăng đất thánh của chúng ta là thân xác của bạn, là con tim của tôi và là cung lòng của mỗi một người chúng ta hôm nay. Đó cũng là điều thánh Phaolô đã viết trong thư của Ngài để nhắn nhủ các tín hữu: "Anh em không biết thân thể của anh em là đền thờ của Thánh Thần Thiên Chúa hay sao ?" (I Cr.6:19). Phải chăng đất thánh của chúng ta là gia đình của mình, nơi đó có cha mẹ anh chị em, có người vợ; người chồng đã được Thiên Chúa tác hợp trong "giao kết tình yêu" hôm nào, và nơi đó cũng còn có những đứa con là kết quả của tình yêu thương, là hoa trái của nghĩa vợ chồng. Và sau cùng, phải chăng đất thánh của chúng ta là chính cộng đoàn giáo xứ mà tôi và bạn đang tham dự sinh hoạt, nơi có biết bao buồn vui kỷ niệm, nơi có những linh mục tu sĩ cũng như anh chị em bạn bè đã giúp tôi và bạn lớn lên trong đời sống đức tin.

Bạn thân mến! Khi bước vào đất thánh của lòng mình; của lòng nhau, xin mời bạn cùng với tôi, chúng ta hãy "hãy cởi dép ra" bạn nhé !!! Nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ vấp phạm đến thân xác và cuộc sống của con người, chúng ta sẽ biến gia đình và cộng đoàn của chúng ta thành nơi nghi kỵ và thiếu thốn tình thương yêu, và nhất là chúng ta sẽ làm cho con tim của người anh chị em mình trở thành "con tim rướm máu" …

* * * *

Lạy Chúa! Xin cho con biết Chúa và nhận ra những vùng đất thánh thiêng mà Chúa đang hiện diện chung quanh con… Xin cho con biết con, biết nhận ra những bước chân con đi, những đôi "dày đinh" con đang mang dưới chân, những vấn vương bụi trần mà con đang ao ước và những "tham sân si" con còn đang dính bén … Xin cho con biết cởi bỏ tất cả để xứng đáng bước vào vùng "đất thánh" mà chúa đã mời gọi, xứng đáng hiện diện trước tôn nhan Chúa trong ngày hôm nay và nhất là trong ngày sau hết của của đời con. Amen .

Linh Xuân Thôn

No comments: