Tình đồng hương
TTC - Bà Hải sau mấy năm hát bài “ Nghìn trùng xa cách” được chồng bảo lãnh qua Mỹ (giờ đây tôi nghe nói chồng bà hay hát bài “10 năm không gặp tưởng rằng đã... thoát”) cũng giống như bao nhiêu người khác, chồng bà Hải dắt đi Bolsa chơi trong ngày đầu tiên.
Ông An, chồng bà, đưa bà đến một tiệm vàng quen biết, bà chủ tiệm vốn là chủ nhà mà ông từng share(1) phòng, ông đưa đến để thăm chứ không phải mua tặng bả cục hột xoàn tổ bố đâu mà ham. Bà chủ tiệm vàng tíu ta tíu tít thăm hỏi đủ chuyện trên đời, rốt cuộc bả hỏi: “Chị thích hột mấy ca-ra, em chọn cho hột số 1 Cali!”.
Bà Hải vốn là người bình dị, bèn chỉ vào mấy cái vòng mã não để trong tủ kiếng. Bà chủ nói “Chèn ơi sao không thích hột xoàn mà lại... thôi được, em bán vốn cho chị cái vòng này 20 đôla”. Hôm sau, ông An lại đưa bà ra Phước Lộc Thọ ghé vô tiệm thuốc Bắc mua chai dầu gió, bà Hải thấy rổ vòng mã não y chang cái vòng bà mua hôm qua, chỉ bán với giá 2 đôla một chiếc. Bà Hải tiếc đứt ruột, ôi cái tình đồng hương!
Khi mới chân ướt chân ráo đến Mỹ, tôi rất muốn có việc làm ngay để phụ chồng nuôi con. Ở không mấy tháng muốn điên lên thì có người bạn gọi tới, hỏi tôi có muốn đi làm hãng điện tử không, nếu muốn họ sẽ giúp cho điền đơn, đi interview(2) cho đến khi vô làm được, tôi sẽ phải trả công lao trà nước. Hồi đó, lương tối thiểu 3,75 tôi cũng đành OK thỏa thuận mọi điều.
Cái hãng điện của Nhật này khi vào làm, tôi thấy đến 70% người Việt qua từ 1975, họ nắm các đơn vị quan trọng trong hãng. Cho nên supervisor(3) của tôi là người Việt. Cô này còn trẻ, nói tiếng Anh như gió mà tôi vô cùng thán phục. Suốt ngày, cô chắp tay sau lưng đi tới đi lui giữa các line(4) dòm chừng bọn assembly( 5) như tôi hàn mấy cái board(6) điện. Tôi có cảm tưởng như đang đi học ở trường bà sơ.
Buổi sáng chuông reng đến giờ làm, cô đứng ngay cửa lom lom nhìn mọi người đi vô hãng, sau giờ lunch(7) giờ break(8) cũng thấy cổ đứng đó, không sót một bữa nào. Giờ làm, cổ đi tới đi lui hoạnh họe mấy chị leader(9) la rầy mấy bác có tuổi làm chậm chạp. Tới ngày birthday của cổ, ôi thôi hãng như có đại tiệc, bọn assembler(10) tụi tôi phải hùn tiền đưa cho leader mua quà, rồi leader phải cho riêng mới là điệu nghệ.
Người ta nói chỉ cần một người đàn bà và hai con vịt là thành một cái chợ, nhưng ở đây có tới 75 chị đàn bà, tránh sao cho khỏi phe phái, phe khoái chị supervisor phe qua 75, phe qua 85, phe ở Anehiem Hills, phe ở apartmen( 11) cứ loạn cả lên.
Một bữa đẹp trời, cô boss đứng giữa line, la ào ào một bác VN đã có tuổi, bác cũng đáng tuổi má cô supervisor vì bác làm sai hàng bị inspector(12) trả lại sau đó, cô la: - Bà Hoa, trời ơi bà muốn hãng sập tiệm hay sao mà bà làm ăn cái kiểu trời đánh đó, tui nói cho bà hay nha, một lần nữa thôi là tui "lay off”(13) bà liền!
Bác Hoa chắc nghe tới chữ lay off bèn rùng mình, tái xanh mặt mày ngã xuống đất một cái rầm. Thế là xe cứu thương tới, bác bị heart attack(14) gia đình bác Hoa đưa đơn kiện hãng, kiện cô Việt Nam nho nhỏ mà làm chức to, người Việt qua Mỹ mang theo quê hương như tựa đề một bài hát, nhưng có lắm người mang theo những điều không tốt đẹp, vẫn còn chia rẽ nịnh hót, phe đảng. Tìm đâu cho ra tình đồng hương đây?
KIM N.C. (Cư trú tại Anaheim)
----------------------------------
(1) Chia. (2) Phỏng vấn. (3) Giám thị. (4) Đường chuyền lắp ráp. (5) Lắp ráp. (6) Tấm bảng. (7) Ăn trưa. (8) Nghỉ giữa giờ. (9) Lãnh đạo. (10) Nhân viên lắp ráp. (11) Căn hộ chung cư. (12) Thanh tra. (13) Cho nghỉ việc. (14) Đau tim.
No comments:
Post a Comment