Thursday, March 6, 2008

Anh không phải người đàn ông đầu tiên

-Anh không phải người đàn ông đầu tiên yêu em. Song em chắc chắn một điều anh sẽ là nguời đàn ông cuối cùng làm cho trái tim nhỏ bé của em thôi khao khát, nhớ mong, khắc khoải về một tình yêu đích thực.

-Anh không phải nguời đàn ông đầu tiên mang đến cho em những cảm xúc yêu đương mãnh liệt. Nhưng em biết chỉ có anh mới làm cho những cảm xúc ấy trở nên vĩnh cửu và nồng nàn, lãng mạn.

-Anh không phải người đàn ông đầu tiên nhớ em khi tình yêu cách xa. Song chỉ có anh, duy nhất chỉ có anh mới làm cho em tin rằng sự nhớ nhung ấy xuất phát từ một tình yêu chân thành và nghiêm túc.

-Anh không phải người đàn ông đầu tiên kiên nhẫn chờ em trang điểm trước khi rời khỏi nhà. Nhưng anh lại là nguời giúp em hiểu rằng sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn của nó.

-Anh không phải người đàn ông đầu tiên chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống của em. Song chỉ có anh mới làm cho em nhận thức được một điều: Trước khi cần người khác sẻ chia, giúp đỡ thì bản thân mình phải biết cách đứng lên.

-Anh không phải người đàn ông đàn ông đầu tiên gây cho em những cảm giác buồn bực, giận hờn. Nhưng chỉ có anh mới làm cho em biết rằng sự vị tha và rộng lượng là điều không thể thiếu trong mỗi con người.

-Anh không phải là người đầu tiên của cuộc đời em. Song anh mãi mãi là người đàn ông mà em yêu thương và kính trọng. Mọi thứ anh mang đến cho em thật đơn giản, bình dị. Song em tìm thấy ở những điều đơn giản, bình dị ấy những bài học làm người thật sâu sắc.…

Tiếc thay em đã để mất anh ngay khi chúng ta chuẩn bị đi chung trên một con đường. Sự nghiệp và tình yêu đã được em đem ra cân đo đong đếm trong cái thời khác quyết định ấy. Để cuối cùng em đã không thể từ bỏ lòng đam mê quyền lực. Mỗi bước chân của anh khi rời xa em như là một vết cứa vào trái tim em đau nhói. Giây phút ấy, em đã muốn chạy đến bên anh để xin anh quay lại. Song em biết, sẽ không bao giờ anh quay lại với em, dù cho em có vạn lời xin lỗi. Bởi với anh, vết nứt trong tình cảm là vết nứt khó hàn gắn nhất. Và thế là em biết mình mất anh…

Theo Trà Liên

No comments: