TÀU TRỤC HAY TÀU BUỒM
Có chàng thanh niên nọ viết thư cho một linh mục. Anh cho phép vị linh mục tùy ý sử dụng lá thư này. Ngoại trừ vài thay đổi không đáng kể thì đây là nguyên văn bức thư:
“Con đã từng là tay bơi lội hàng đầu trong bảng xếp loại của con ở Gia Nã Đại. Một ngày nọ con đã để cho lũ bạn dụ dỗ con thử dùng ma tuý. Thế là con bị cắn câu và chẳng bao lâu sức khoẻ, tâm thần, thể lý và đời sống thiêng liêng của con bị sa sút tồi tệ… Con biết con ngày càng lún sâu. Con trở nên cô đơn và kinh hãi nhưng không biết ngỏ lời cùng ai. Sự việc càng thêm tồi tệ khi con thiếu nợ các tay buôn ma tuý hơn 3.000 đô. Con tính rằng chỉ còn một lối thoát duy nhất là tự tử, vì thế con đi về nhà và viết mẩu giấy sau: Bố mẹ kính mến, Con rất tiếc phải gây cho bố mẹ nỗi đau đớn này… Xin bố mẹ đừng quá đau lòng. Nếu con cứ tiếp tục sống như thế này thì chắc hẳn con còn gây cho bố mẹ muộn phiền hơn là hành động con vừa gây ra cho mình. Con vẫn yêu quí bố mẹ và toàn thể gia đình mình”. Ký tên. Christopher.
Thế là con bắt đầu nốc rượu vào để cố gắng thắng lướt nỗi sợ hãi khi con đang chuẩn bị lìa đời. Nhưng rồi, vào phút cuối cùng thì một điều gì đó đã ngăn cản con lại. Con bấu tay nhắc điện thoại lên và gọi đến trung tâm cấp cứu. Con không hề hay biết là vào lúc đó mẹ con đang cầu nguyện điên cuồng cho con. Vài ngày sau, con được đưa vào trung tâm cai nghiện ma tuý và chẳng bao lâu con được hồi phục cả sức khoẻ, thể lý lẫn tâm lý. Thế rồi con bắt đầu đọc Kinh Thánh. Càng đọc con càng cảm thấy bình an vui vẻ. Kinh Thánh đã dẫn con đến niềm tín thác trọn vẹn vào Chúa, đồng thời trong lúc đó bừng dậy nơi con lòng ao ước học hỏi về Chúa Giêsu để được hiểu biết Ngài hơn. Cũng thực khôi hài, con đã phải quì gối xuống ít nhất tới mười lần để cầu xin Chúa đến trong đời con trước khi con nhận ra được rằng Ngài đã hiện diện ở đó rồi…..
Sự việc này xảy ra cách đây 5 năm. Từ đó đến nay, Chúa đã ban phước cho con rất nhiều. Hiện con đang dạy trong một trường trung học Công Giáo và đang hoạt động trong cộng đoàn giáo xứ của con… Con cũng vẫn luôn cố gắng học cách mở rộng lòng mình càng ngày càng nhiều cho tình yêu và lòng thương xót của Chúa là Cha chúng ta.
Kính thư. Christopher.
**********************************
Lá thư trên minh họa cho một trong những chủ điểm của bài Phúc Âm hôm nay: Cánh cửa nước Trời quả thực là hẹp. Trong trường hợp cậu thanh niên Christopher thì hình như cực kỳ chật hẹp. Tuy nhiên, điều đó vẫn không cản chàng ta cố gắng bước vào. Chàng ta đã đấu tranh, tranh đấu cho đến khi đạt được. Tôi tự hỏi có được bao nhiêu người dám can đảm đấu tranh gian khổ như chàng ta?
Có người cho rằng có tới 3 loại Kitô hữu: Loại Kitô hữu “tàu trục”, loại Kitô hữu “tàu buồm” và loại kitô hữu “bè mảng”.
Loại Kitô hữu “tàu trục” gồm những người bước theo Chúa Giêsu không chỉ khi trời nắng đẹp mà cả trong lúc bão tố, không chỉ có sóng gió thuận chiều mà cả khi sóng gió ngược chiều nữa. Họ là những kẻ đi dự lễ không phải vì bó buộc mà chỉ vì Chúa Giêsu đã truyền trong bữa tiệc ly: “Hãy làm việc này mà nhớ đến Ta” (Lc 22:19). Họ giúp đỡ kẻ khác không phải vì họ cảm thấy thích thú mà chỉ vì do lệnh truyền của Chúa Giêsu: “Các con hãy yêu mến nhau như Ta yêu mến các con” (Ga 15:12). Tóm lại, đây là loại người mà các bài đọc hôm nay khuyên ta phải noi gương bắt chước.
Ngược lại, loại Kitô hữu “tàu buồm” là những kẻ theo Chúa Giêsu chỉ khi sóng gió thuận chiều, còn khi sóng gió thổi nghịch thì họ liền xuôi theo chiều nào mà họ bị cuốn đi. Họ là những kẻ đi lễ khi gia đình và bè bạn cùng đi. Còn nếu chỉ riêng mình họ, họ thường hay bỏ xem lễ. Họ là những người thường hỏi: “Tôi còn làm được gì nữa thì mới bị coi là có tội?”, thay vì phải nói: “Tôi có thể làm thêm được bao nhiêu nữa vì tình yêu?” Tóm lại, họ là những kẻ theo Chúa Giêsu khi nào cánh cửa mở rộng, còn khi gặp cửa hẹp thì họ lưỡng lự ái ngại. Họ là những kẻ hùa theo đám đông hơn là bước theo Phúc Âm.
Cuối cùng là loại Kitô hữu “bè mảng”. Đây là những Kitô hữu chỉ có trên danh nghĩa mà thôi. Họ không thực sự theo Chúa Giêsu ngay cả khi sóng gió thuận chiều, và nếu có theo đi chăng nữa thì cũng chỉ là do có người đưa đẩy mà thôi. Họ là những người thực hành Kitô giáo không phải vì họ muốn mà là vì bị bó buộc.
Tóm lại, họ chỉ là những Kitô hưũ “HỮU DANH VÔ THỰC”
Từ đó chúng ta trở lại với các bài đọc hôm nay. Câu hỏi đặt ra trước mắt chúng ta là:
Chúng ta là một Kitô hữu loại “tàu trục”, “tàu buồm” hay “bè mảng”?
Chúng ta có phải là loại kitô hữu “tàu trục” không? Chúng ta có theo Chúa Giêsu lúc thuận lợi cũng như lúc trắc trở không? Chúng ta có theo Ngài không chỉ qua cánh cửa mở rộng mà còn qua khung cửa hẹp nữa không? Hay chúng ta chỉ là Kitô hũư loại “tàu buồm”? Chúng ta chỉ theo Chúa những khi thuận buồm xuôi gió? Chúng ta chỉ theo Ngài qua khung cửa rộng? Hoặc tệ hơn nữa, chúng ta chỉ là kitô hữu loại “bè mảng” nghĩa là những kitô hữu “hữu danh vô thực?” Đây là những câu hỏi đặt ra cho chúng ta trong các bài đọc hôm nay. Không ai có thể trả lời dùm chúng ta hết, chúng ta phải tự trả lời lấy. Các bài đọc hôm nay mời gọi chúng ta nhìn thẳng vào những câu hỏi này với lòng can đảm của Christopher khi cậu ta phải đương đầu với những vấn đề của riêng cậu. Nếu chúng ta biết đương đầu với lòng can đảm như cậu ta thì chắc chắn chúng ta sẽ nhận được ơn Chúa trợ giúp giống như trường hợp cậu ấy
**********************************
Chúng ta hãy kết thúc với bài thơ của thi sĩ người Anh, John Oxenham:
“Trước mặt mỗi người đều chỉ mở ra một con đường.
Đường cao, đường lưng chừng hoặc đường thấp.
“linh hồn cao thượng chọn lấy nẻo cao
“Linh hồn thấp kém bước vào ngõ thấp
“và ở giữa hai nẻo đường mù sương ấy,
“Số còn lại cứ ngập ngừng qua lại,
“Nhưng mỗi người chỉ có
một con đường mở ra trước mặt:
Đường cao, đường lưng chừng hoặc đường thấp,
Mỗi người đều phải quyết định xem:
Linh hồn mình sẽ tiến bước theo lối nào”.
No comments:
Post a Comment