PHẬN NGƯỜI (Thơ Thái An)
Ngày xưa Chúa đã làm người
Chắc Ngài thấu hiểu phận người mong manh
Ngay trong những lúc an lành
Cuộc đời lắm lúc hoá thành gian nan.
Ngay trong những lúc bình an
Thì lòng con vẫn vương mang tủi sầu
Ngày vui hạnh phúc qua mau
Ngày buồn lặng lẽ niềm đau vỡ oà.
Phận người tựa những cánh hoa
Mong manh yếu đuối ngày qua còn gì?
Sum họp rồi lại phân ly
Con tim luôn mãi ôm ghì đắng cay
Nhũng khi bóng tối bủa vây
Con nhìn thánh giá nhớ ngày xa xưa
Niềm đau kể mấy cho vừa
Đắng cay tủi nhục có chừa Chúa đâu?
Giờ con tay chấp nguyện cầu
Cho con luôn vững trước sau theo Ngài
Đường đời dẫu lắm trông gai
Cho con tin một ngày mai an bình
Cho con luôn biết quên mình
Để lòng tín thác vững tin một điều
Dẫu cuộc đời chẳng đáng yêu
Nhưng con thì phải yêu nhiều Chúa ơi!
Vì rằng chiến thắng cuộc đời
Cho người tin cậy vào lời Cha ban.
No comments:
Post a Comment