Bốc Lửa (Thơ)
(Xh 3:1-8a.13-15; 1 Cr 10:1l-6.10-12)
Nỗi buồn sa mạc mênh mông,
như dân quằn quại trong vòng lầm than,
ngựa trâu một kiếp cơ hàn,
bao giờ thoát ách bạo tàn, nô vong ?!
Ðêm sa mạc bỗng sáng trưng,
Bụi gai bốc lửa bập bùng lạ chưa ?!
Môsê như tỉnh như mơ,
giật mình khi chạm bến bờ thánh thiêng.
Chúa sai đi cứu dân riêng,
xa vùng nô lệ tới miền tự do.
hoàn thành Giao Ước thuở xưa,
toàn dân vui sướng Vượt Qua đêm dài
Môsê nghe giữa bụi gai,
một lời mạc khải, bài sai lên đường,
chính nhờ Thiên Chúa tình thương,
qua hơn bốn chục năm trường bình an
ngổn ngang ngàn nỗi quan san,
tới miền Ðất Hứa dư tràn phúc ân,
Bước chân sa mạc trắng ngần,
vẫn còn in dấu mười phân vẹn mười
tình yêu Thiên Chúa tuyệt vời,
vẫn luôn Hiện Hữu cho người nương thân,
ban đêm cột lửa chói chang,
ban ngày lờ lững mây ngàn thân thương
trong cơn đói khát điên cuồng,
Người làm Tảng Ðá suối nguồn thơm tho.
Ðó là chính Ðức Kitô,
mở đường khai lối dẫn vô Nước Trời.
Giữa muôn tăm tối trùng khơi,
Người là ngọn lửa soi đời TỰ DO.
vân thanh
No comments:
Post a Comment