Wednesday, December 26, 2007

Thông điệp Giáng Sinh Urbi et Orbi

Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI

“Một ngày thánh đã bừng lên chiếu rọi chúng ta,
muôn dân hỡi, đến mà thờ lạy Chúa.
Hôm nay một ánh quang huy hoàng rực rỡ đã toả xuống khắp cõi trần”
(Tung hô Tin Mừng trong Thánh Lễ Giáng Sinh Ban Mai)

Anh chị em thân mến,

“Một ngày thánh đã bừng lên chiếu rọi chúng ta.” Một ngày hy vọng lớn lao: hôm nay Đấng Cứu Độ nhân loại được sinh ra. Sự chào đời của một hài nhi luôn mang lại một ánh sáng hy vọng cho những ai đang chờ đợi nôn nao. Khi Chúa Giêsu được sinh ra trong máng lừa Bêlem, một “ánh quang huy hoàng rực rỡ” đã xuất hiện trên địa cầu; một niềm hy vọng trọng đại đã nhen nhúm trong tâm hồn những ai chờ đón Người: trong ngôn ngữ của phụng vụ Giáng Sinh hôm nay, “lux magna”(một luồng sáng vĩ đại). Phải thừa nhận rằng đó không phải là “vĩ đại” theo cách thức của thế gian này vì những người đầu tiên chứng kiến chỉ có Đức Mẹ Maria, Thánh Giuse và một số mục đồng, sau đó đến các nhà đạo sĩ, ông già Simêôn, và bà tiên tri Anna: những người đã được Chúa chọn. Tuy nhiên, trong bóng đêm và sự tĩnh lặng của đêm cực thánh này, một ánh quang huy hoàng rực rỡ không lụi tàn đã chiếu rọi cho mỗi người; một niềm hy vọng trọng đại đã mang lại hạnh phúc cho thế gian: “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người” (Ga 1:14).

Thánh Gioan nói: “Thiên Chúa là ánh sáng; nơi Người, không có một chút bóng tối nào” (1 Ga 1:5). Trong sách Sáng Thế Ký, chúng ta đọc thấy rằng khi vũ trụ được tạo thành, “Đất còn trống rỗng, chưa có hình dạng, bóng tối bao trùm vực thẳm” “Thiên Chúa phán: ‘Hãy có ánh sáng.’ Liền có ánh sáng” (St 1:2-3) Ngôi Lời sáng tạo là Ánh Sáng, là nguồn mạch của sự sống. Mọi sự đã được dựng lên bởi Logos này, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành (x Ga 1:3). Vì thế mọi tạo vật đều có bản thiện và đều mang trong mình dấu ấn của Thiên Chúa, một tia sáng của Ngài. Tuy thế, khi Chúa Giêsu được sinh ra bởi Đức Nữ Đồng Trinh Maria, chính Ánh Sáng đã đến trong thế gian: nói như trong kinh Tin Kính, “Thiên Chúa bởi Thiên Chúa, Ánh Sáng bởi Ánh Sáng”. Trong Chúa Giêsu, Thiên Chúa mặc lấy những gì không phải là Ngài, trong khi vẫn giữ nguyên bản tính của Ngài: “quyền năng tối thượng đã hóa thân trong hình hài của một hài nhi và không ngừng cai quản vũ trụ” (x Thánh Âu Tinh Sermo 184, số. 1 về lễ Giáng Sinh). Đấng Tạo Thành con người đã hóa thành phàm nhân để mang hòa bình đến cho thế gian. Chính vì thế, trong suốt đêm Giáng Sinh, ca đoàn các thiên thần đã hát: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, và bình an dưới thế cho người Chúa thương” (Lc 2:14).

“Hôm nay một ánh quang huy hoàng rực rỡ đã toả xuống khắp cõi trần.” Ánh Sáng Chúa Kitô là bảo chứng của hòa bình. Trong Thánh Lễ Nửa Đêm, Phụng Vụ Thánh Thể bắt đầu với lời hát này: “Hôm nay một nền hòa bình đích thực đã xuống trên chúng ta từ trời cao” (Ca Nhập Lễ). Thật vậy, chỉ có ánh quang huy hoàng rực rỡ thể hiện nơi Chúa Kitô mới có thể đem lại hòa bình “đích thực” cho con người: vì thế mọi thế hệ được mời gọi để đón nhận ánh sáng ấy, để chào đón Thiên Chúa, Đấng nơi Bêlem đã trở nên một người trong chúng ta.

Đó là lễ Giáng Sinh – là biến cố lịch sử và là mầu nhiệm tình yêu, mà trong hơn hai ngàn năm qua đã được đề cập với những người nam nữ mọi thời đại, mọi nơi chốn. Đó là ngày thánh trong đó “ánh quang huy hoàng rực rỡ” của Chúa Kitô chiếu rọi và mang lại hòa bình! Chắc chắn, nếu chúng ta muốn nhìn nhận ánh sáng ấy, đón nhận ánh sáng này, đức tin là cần thiết và sự khiêm nhu là cần thiết. Sự khiêm nhu của Đức Maria, đấng đã tin vào Lời Chúa và, trong khi cúi mình xuống trên máng cỏ, đã là người đầu tiên thờ lạy hoa trái của cung lòng mình; sự khiêm nhu của Thánh Giuse, con người công chính đã có sự can đảm của đức tin và yêu chuộng sự tuân phục Thiên Chúa hơn là bảo vệ danh tiếng của mình; sự khiêm nhu của những mục đồng, những mục đồng nghèo hèn và vô danh, những người đã nhận được lời tiên báo của các thiên sứ và hối hả đi đến máng lừa, nơi họ thấy hài nhi mới sinh và đã chiêm bái Người, ngợi ca Thiên Chúa trong lòng đầy kinh ngạc (x Lc 2:15-20). Những con người nhỏ bé, đơn sơ trong tinh thần: họ là những nhân vật then chốt của biến cố Giáng Sinh, trong quá khứ cũng như trong hiện tại; họ luôn là những nhân vật then chốt của lịch sử Thiên Chúa, những thợ xây không mệt mỏi cho Vương Quốc công lý, yêu thương và hòa bình của Người.

Trong cái tĩnh lặng của đêm Bêlem ấy, Chúa Giêsu đã chào đời và được nâng niu chào đón. Và giờ đây, trong ngày lễ Giáng Sinh này, khi tin mừng hân hoan về sự giáng sinh cứu độ của Ngài lại tiếp tục vang lên, ai là người sẵn sàng để mở cửa tâm hồn cho hài nhi chí thánh? Hỡi những người nam nữ của thời đại tân tiến này, Chúa Kitô cũng đến với chúng ta mang theo ánh sáng của Ngài, Ngài cũng đến với chúng ta để ban hòa bình! Nhưng trong đêm đen của hoài nghi và bất định này, ai đang canh thức với một tâm hồn tỉnh thức nguyện cầu? Ai đang trông đợi hừng đông của một ngày mới trong khi giữ cho ngọn lửa đức tin vẫn bùng cháy. Ai có thời giờ để lắng nghe lời Người và để trở nên được bao bọc và chan hòa tình yêu của Người? Vâng! Sứ điệp hòa bình của Người là dành cho mọi người; Người đến để trao ban chính mình cho tất cả mọi người như một niềm hy vọng chắc chắn cho ơn cứu rỗi.

Cuối cùng, xin cho ánh sáng Chúa Kitô, ánh sáng đến để soi sáng mỗi con người, chiếu soi và mang lại ủi an cho những ai đang sống trong miền thâm u của nghèo đói, bất công và chiến tranh; cho những ai vẫn bị khước từ những khát vọng chính đáng về một cuộc sống an ninh hơn, về sức khoẻ, giáo dục, công ăn việc làm ổn định, sự tham gia đầy đủ hơn vào những trách nhiệm dân sự và chính trị, sự giải thoát khỏi các áp bức và được bảo vệ khỏi những tình trạng vi phạm phẩm giá con người. Đó là những thành viên dễ bị tổn thương nhất của xã hội – phụ nữ, trẻ em, những người già cả - những người thường là nạn nhân của những cuộc xung đột vũ trang tàn bạo, của chủ nghĩa khủng bố và bạo lực dưới mọi hình thức, đang gây ra những đau khổ thê thảm cho toàn thể nhân loại. Đồng thời những căng thẳng về chủng tộc, tôn giáo và chính trị, sự mất ổn định, đố kỵ, bất hòa và mọi hình thái bất công và phân biệt đối xử đang phá hủy cơ cấu bên trong của nhiều quốc gia, và gây phương hại đến những quan hệ quốc tế. Trên khắp thế giới số lượng người di dân, tỵ nạn và sơ tán cũng đang tiếp tục gia tăng vì những thiên tai thường xuyên, mà nguyên nhân thường là do những xáo trộn đáng báo động về môi sinh.

Trong ngày bình an này, những ý nghĩ của tôi hướng đặc biệt đến những nơi mà âm thanh lạnh lùng của vũ khí tiếp tục vang lên; tới những vùng đất đọa đầy ở Darfur, Somalia, miền Bắc Cộng Hòa Dân Chủ Congo, biên giới giữa Eritrea và Ethiopia; đến toàn miền Trung Đông– đặc biệt là Iraq, Li Băng và Thánh Địa; đến Afghanistan, Pakistan và Sri Lanka, đến miền Balkans và đến những tình trạng khủng hoảng khác mà chẳng may thường bị lãng quên. Xin Chúa Hài Đồng Giêsu mang lại ủi an cho những ai đau khổ và xin Ngài ban cho những nhà lãnh đạo chính trị ơn khôn ngoan và lòng can đảm để tìm ra những giải pháp nhân bản, công bằng và lâu dài. Trước sự khao khát ý nghĩa và giá trị là đặc trưng nổi bật của thế giới ngày nay, trước sự tìm kiếm thịnh vượng và hòa bình ghi dấu đời sống toàn thể nhân loại, trước những niềm hy vọng của dân nghèo, Chúa Kitô - Thiên Chúa thật và là người thật – đáp trả bằng biến cố Giáng Sinh của Ngài. Cả những cá nhân cũng như các quốc gia đừng sợ nhìn nhận và chào đón Ngài: với Ngài “một ánh sáng chiếu soi” làm sáng rực lên chân trời nhân bản; trong Ngài “một ngày thánh” ló dạng và không có chiều tà. Xin cho Giáng Sinh này thực sự đối với mọi người là một ngày vui mừng, hy vọng và hòa bình.

“Muôn dân hỡi, đến mà thờ lạy Chúa.”

Với Đức Mẹ, Thánh Giuse và các mục đồng, với các nhà đạo sĩ và đoàn lũ đông đảo không đếm nổi những người khiêm nhu thờ lạy Hài Nhi mới sinh, những người theo dòng thời gian đã chào đón mầu nhiệm Giáng Sinh, cả chúng ta nữa, anh chị em trên khắp các lục địa hãy để cho ánh sáng của ngày này lan tỏa đến mọi nơi: xin cho ánh sáng ấy đi vào trong tâm hồn chúng ta, xin cho ánh sáng ấy bừng sáng và làm ấm áp gia đình chúng ta, xin cho ánh sáng ấy mang lại thanh bình và hy vọng trong các thị thành của chúng ta, và xin cho ánh sáng ấy đem lại hòa bình cho thế giới. Đây là lời chúc chân thành nhất cho anh chị em đang lắng nghe. Một lời cầu chúc phát triển lên thành một lời kinh khiêm nhường cậy trông dâng lên Chúa Hài Đồng Giêsu, xin cho ánh sáng ấy xua đi mọi bóng đêm trong cuộc đời anh chị em và đổ tràn đầy anh chị em với tình yêu và hòa bình. Xin Thiên Chúa, Đấng đã chiếu soi thiên nhan đầy lòng thương xót của Người nơi Chúa Kitô, đổ tràn đầy anh chị em với hạnh phúc của Người và biến anh chị em trở thành những sứ giả cho sự thiện hảo của Người. Chúc Giáng Sinh Hạnh Phúc!

+ Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI
J.B. Đặng Minh An dịch

Enjoy Christmas Music from Imeem.

Tuesday, December 25, 2007


Monday, December 24, 2007

MY FIRST CHRISTMAS GIFT

Xin thân chào các bạn:
Trong niềm vui đóng mừng Chúa Giêsu đến trần gian,
xin chúc các bạn một Mùa Giáng Sinh
thánh thiện, an bình và vui tươi.


MERRY CHRISTMAS
Hope that every Christmas is your first Christmas.


All I want this Christmas is a Girlfriend

Sunday, December 23, 2007

THE STORY BEHIND "SILENT NIGHT"

There have been many stories of the origins of the Christmas carol “Silent Night, Holy Night.” One of the most popularly told one is as follows:

In the winter of 1818 at St. Nicholas’ Church at Obendorf, a village near Salzburg, Austria, Joseph Mohr, the assistant to the priest, faced a dilemma. It was just days before Christmas, and the church organ which was so important to providing music for the Christmas services was broken. Since the organ repairman was not a local of the village it would actually be months before the repair could be made, and Christmas would be long past.

His solution to the problem of the broken organ resulted in one of the most popular Christmas carols of all time. In 1816 Mohr had written a simple poem that the villagers could understand expressing the wonder of the birth of Jesus. He asked his friend Franz Gruber who was the organist at St. Nicholas to write music to accompany his poem so that they could sing it together using a guitar to accompany their singing.

They first performed their newly composed Christmas carol at the Christmas Eve midnight service on December 24, 1818. It did not instantly receive the worldwide recognition it has come to know, however. It was not until years later in 1825 when Carl Mauracher was rebuilding the organ at St. Nicholas that a handwritten copy of the words and music was found in the organ loft.Mauracher was from an area in the mountains of Tyrol which had many traveling folk choirs who performed throughout Europe. He carried the carol back home, and it became a popular song with the choirs as they traveled and spread its popularity wherever they went.

===***=== "On the Morning of Christ's Nativity" ===***===

It was the winter wild,
While the heaven-born child
All meanly wrapt in the rude manger lies;
Nature, in awe to him,
Had doffed her gaudy trim,
With her great Master so to sympathize:
It was no season then for her
To wanton with the Sun, her lusty Paramour.

The Christmas Geese

There was once a man who didn't believe in God, and he didn't hesitate to let others know how he felt about religion and religious holidays, like Christmas. His wife, however, did believe, and she raised their children to also have faith in God and Jesus, despite his disparaging comments.One snowy Christmas Eve, his wife was taking their children to a Christmas Eve service in the farm community in which they lived. She asked him to come, but he refused."That story is nonsense!" he said. "Why would God lower Himself to come to Earth as a man? That's ridiculous!" So she and the children left, and he stayed home.A while later, the winds grew stronger and the snow turned into a blizzard. As the man looked out the window, all he saw was a blinding snowstorm. He sat down to relax before the fire for the evening. Then he heard a loud thump. Something had hit the window. Then another thump. He looked out, but couldn't see more than a few feet.When the snow let up a little, he ventured outside to see what could have been beating on his window. In the field near his house he saw a flock of wild geese. Apparently they had been flying south for the winter when they got caught in the snowstorm and couldn't go on. They were lost and stranded on his farm, with no food or shelter. They just flapped their wings and flew around the field in low circles, blindly and aimlessly. A couple of them had flown into his window, it seemed.The man felt sorry for the geese and wanted to help them. The barn would be a great place for them to stay, he thought. It's warm and safe; surely they could spend the night and wait out the storm. So he walked over to the barn and opened the doors wide, then watched and waited, hoping they would notice the open barn and go inside.The geese just fluttered around aimlessly and didn't seem to notice the barn or realize what it could mean for them. The man tried to get their attention, but that just seemed to scare them and they moved further away. He went into the house and came back out with some bread, broke it up, and made a breadcrumbs trail leading to the barn, but they still didn't catch on.Now he was getting frustrated. He got behind them and tried to shoo them toward the barn, but they only got more scared and scattered in every direction except toward the barn. Nothing he did could get them to go into the barn where they would be warm and safe."Why don't they follow me?!" he exclaimed. "Can't they see this is the only place where they can survive the storm?" He thought for a moment and realized that they just wouldn't follow a human."If only I were a goose, then I could save them," he said out loud.Then he had an idea. He went into barn, got one of his own geese, and carried it in his arms as he circled around behind the flock of wild geese. He then released it. His goose flew through the flock and straight into the barn - and one by one the other geese followed it to safety!He stood silently for a moment as the words he had spoken a few minutes earlier replayed in his mind:"If only I were a goose, then I could save them!"Then he thought about what he had said to his wife earlier. "Why would God want to be like us? That's ridiculous!"

Suddenly it all made sense. That is what God had done. We were like the geese - blind, lost, and perishing. God had His Son become like us so He could show us the way and save us. That was the meaning of Christmas, he realized!As the winds and blinding snow died down, his soul became quiet and pondered this wonderful thought. Suddenly he understood what Christmas was all about, why Christ had come.Years of doubt and disbelief vanished like the passing storm. He fell to his knees in the snow, and prayed his first prayer:

"Thank You, God, for coming in human form to get me out of the storm!"

~ Author Unknown ~